Saturday, June 28, 2008

Thành phố anh đến

1

khi ngồi xe đến thành phố nào anh vẫn
thường nhắm mắt tưởng ra người đàn bà sẽ
ngủ với anh nơi đó anh nắn nót pho tượng khỏa
thân ấy trong đầu môi mắt em nhiệt tình hơn
một chút môi em đầy hơn một chút đùi em thon
dài hơn một chút đôi vú em no tròn một
chút tóc em điên cuồng hơn một chút

xe bắt đầu vào thành phố anh nhìn quanh thầm
hỏi em đang ở đâu đó trong căn nhà bên trái ở
góc đường không nhìn thấy đằng cuối phố em
đang làm bếp em đang viết nhựt ký em đang
đọc thư tình nhân mà em sẽ bỏ rơi em đang
tắm em đang ngắm nhìn thân thể em với những
ý nghĩ làm em nóng mặt em có hay rằng đời em
đang khởi sự đổi thay em có hay rằng anh
đang vào thành phố em cư ngụ

2

có thể anh sẽ gặp em ngoài đường hay trong
hiệu cà phê bên bờ sông trong rạp hát giữa
một lâu đài thắp đèn tím ngát trên chuyến ô tô
buýt thưa trong gian nhà chứa vách gỗ hay
trong căn phòng chật ních tiếng kèn đêm nào anh say
rượu hết biết đường về anh bíu lấy cổ em
khóc kể thảm thiết những khổ đau anh tưởng
đã phóng thích khỏi tù trí nhớ

anh hồi sinh trở lại nhìn anh chua xót lặng
người

3

những ngày tuyết lớn những chiều mưa mù em
bỏ hết quần áo lên nằm đầu dụi vào nách anh
em gọi từng cử động từng bộ phận bằng tên
thật em kể lại những chuyện vui chuyện buồn
đời em giọng trầm không buồn không vui em
mỏi mòn thiếp đi trong giấc mơ nào đó động
đậy sau mí mắt anh nào biết được
anh làm tượng gỗ bị tước đoạt quyền năng buồn
rầu nhìn em bơi lội trong chu vi tiềm thức em
vách đá

lúc đi lúc đứng lúc ăn lúc nằm khi điểm trang
khi mặc quần áo trong giường ngủ bên cửa sổ
ngoài bao lơn em đong đưa hoài một bài hát
mà sau này khi thoáng nghe anh tê tái ngắm
anh lụn héo đoạn ngày trong cảm xúc thạch băng

4

mùa mưa trở về rồi đó em

cuộn theo cơn buồn dã dượi anh buông mình
lắc lư cũng đoàn xe ô liu diễn hành qua thành
phố lạ trên vĩa hè người ta mua bán trẻ con reo
hò đường nhựa chạy trốn vào ngõ đá căn gác
tối bên trái các bar thấp vẫy mười ngón tay néon
mầu rạp hát cải lương dục dồn tiếng trống anh
thèm thuồng được chua xót hồi sinh dù chỉ một
tối một giờ một phút hay một phần mười giây
anh thèm chép cho em thơ nguyễn bính hay
thanh tâm tuyền để em đọc cho đỡ nhớ vào
những giờ thành phố giới nghiêm và cũng có
thể để mai kia mốt nọ em dỗ em quên đi động vật
trong vòng tay em ôm ấp một ngày một tháng
một năm hay khi mùa mưa từ giã gã tình
nhân mang về cho em một thân thể không còn
nguyên vẹn nằm bất tỉnh trên chiếc xe mở cờ
vụt vã xô lại thành phố lạ chiều nay lúc đêm về

hàng xanh 1966

No comments: