ĐIỆP KHÚC MỘT
andante cantabile
MỘT
một hoàng hôn đảo lẻ
một cửa sở mở toang
một đám mây cúi đầu
một bước chân hoang vắng
một thủy thủ đắm tầu
một bàn tay chới với
một con chim bay ngang
một cánh hoa tàn rụng
lặng lẽ
âm thầm
đêm
đêm
đêm
BÀI THƠ MÙNG MỘT
em nói đi
trời tối phải không
trời ơi tại sao trăng sáng
tháng nào cũng bắt đầu bằng ngày mùng một anh cười thê thiết
tại sao biết rằng bàn tay mười ngón mà anh
vẫn cứ đếm hoài
dụi điếu thuốc tàn vào lọ mực đen
sao chúng mình không ngu đần cho chúng
mình yêu nhau
anh có nói gì đâu mà lòng anh tan nát
những ngón tay đóng ghét cào lên vách tường
cát vôi vụn vỡ
màu gạch đỏ kiêu ngạo
vì nó thừa biết bàn tay có mười ngón thôi
anh bực tức như một thằng điên
anh muốn có một ngọn đuốc đốt sáng lên như
mặt trăng đêm nay để nhìn mặt từng người
để anh nhìn rõ mặt em
em đừng mỉm cười
cứ để tự nhiên anh chiêm ngưỡng nét mặt buồn ngu muội của em
đêm nay tự dưng anh thèm viết thơ có vần
đế bày tỏ lòng anh
rồi anh sẽ nằm ngủ mê man
anh sẽ cầm tù anh bằng trăm ngàn giấc mộng
hỡi những người con gái xấu nhất trên đời -
mà tên chưa xuất hiện trên nhựt ký của người
con trai nào
hãy cho tôi mượn tên các em chép vào đây
cho bớt cô đơn
NỬA KHUYA
thôi em nhé anh buồn không muốn khóc
khóc làm gì nước mắt rồi khô đi
cô đơn dầy sắc lại dấn cồn lên
hồn anh nứt thơ anh tìm lối chảy
anh không muốn nói mà nghẹn ngào dâng
nước lụt
anh vươn mình hy vọng gẫy trên vai
ôm em vào lòng tình ái nát trong tay
anh thèm khát yêu thương hằng hà sa mạc
anh móc mắt ném đàng sau đàng trước
thấy gì đâu đau khổ cũng bằng không
đôi mắt rơi hoài sao chạm được hư không
anh đau đớn vật mình lên hiện tại
anh muốn dửng dưng như chuyện đời lãnh
đạm
tạo vật xoay vần có đếm xỉa gì nhau
anh vô lý cực cùng mang tên đặt này là đớn
này là đau
nói đau đớn biết thế nào là đau đớn
khốn nạn cho anh sống bằng nhãn hiệu
đêm đêm nằm tủi hổ một mình anh
chân lý không hình khắc khoải ốm đau
anh bực tức lao mình trong ảo tưởng
nhưng dù có dù không dù hư dù ảo
anh đau cực cùng và anh biết anh đau
anh gào thét kêu la không thành tiếng
cầm vô vọng anh ném vào vô vọng
âm thanh nào trở lại trả lời anh
anh thua buồn trên sợi chỉ thời gian
trên dây hiện tại anh là phường hát xiếc
anh muốn cắt đứt sợi chỉ căng cho không còn
tương lai cho không còn dĩ vãng
cho ngày mai chảy ngập hết ngày xưa
anh cả cười đập vụn nát bài thơ
anh sẽ tự tử trong dòng sông không có đầu
đuôi nguồn ngọn
MƯA TỐI
hỡi em !
từ nay anh đặt tên em lại là em người yêu của anh
em nhớ nhé
anh sẽ ban phép lành cho em quên tất cả
hỡi em hỡi em hỡi em !
em hãy lên tiếng cho anh được biết em còn
sống sót trên cõi đời này
anh làm thơ
tại vì tối nay trời mưa trời mưa rất lớn mưa
ướt cả phố phường mưa ướt cả bãi cỏ mưa
ướt cả sân mưa dột xuống nỗi lẽ loi của anh
anh nghe nhạc đánh đàn
có những giọt nước to gõ nhịp buồn buồn
trên mái thiếc
làm sao cho anh khoét thủng thịt da anh để
đến gặp gỡ từng người
anh muốn cọ sát đến rướm máu
làm sao cho anh được tật nguyền bằng bướu
thiên hạ
làm sao cho thiên hạ chảy máu được bằng
tim anh
làm sao cho chúng mình khỏi phải là những
con khủng long bị ngưng đọng đời đời
trong những khối băng hà trong suốt nhìn
nhau cắn vỡ răng chỉ để ý thức cô đơn
làm sao được hở em
anh sờ da thịt khám phá sự sống
những tế bào những huyết cầu chuyển vận
chúng nó có cuộc sống cá nhân của chúng nó
anh có thuộc về anh không
anh khám phá ái tình bằng đứa trẻ chơi trượt
dốc
nhiều khi anh nhìn nấc thang lên mất hết lý thú
nhưng rồi đâu lại vào đó vì anh sợ khoảng
trống sâu hút anh để lại đằng sau lưng
anh gia nhập một đoàn hát vĩ đại
anh đóng vai trong một tấn tuồng vĩ đại mà
đoạn kết chưa viết xong
anh không ngớt tự tra hỏi
rồi sao nữa ?
và đó là nỗi khốn khổ của anh
ngày mai nếu trời nắng anh sẽ tìm đến bờ
hồ để có được một vũng nước trong
anh sẽ viết thơ yêu đương nồng nàn và đem
chôn dưới một gốc cây già cho khỏi mất
rồi anh sẽ lội ra xa bờ lặn ngụp giữa những
đám mây trắng uống từng ngụm nắng trên
thân thể cho thân mật với ngoại cảnh
anh sẽ tìm một dòng nước trong lành dẫn anh vào sâu tận mắt em
anh sẽ trói hết tay chân ý thức mình và
đánh chìm nó vào những chiều sâu ngu muội
anh sẽ bằng lòng quên hết rồi sao nữa
anh sẽ bằng lòng quên hết trời mưa trời mưa tối nay
DIANE
một buổi sáng tỉnh dậy thấy em nằm trần
truồng trong tay anh anh biết em đã lọt vào
đời anh từ đêm hôm qua
bốn giọt nước mắt to lăn tròn trên đôi má
em cộng với giọt nước mắt muôn đời thành năm
anh khóc nhiều chi xiết kể kêu gào tuyệt vọng
để làm gì ?
diane diane diane
tên em viết bằng năm chữ cái trên năm đầu
ngón tay anh
vì lẽ gì mà em khóc
nửa chai rượu mạnh đốt cháy tim anh mắt
anh đã đành nhưng còn em em nào có say đâu
mắt em to quầng nuốt chửng nỗi cô đơn
vô bờ của anh và anh thất lạc vào một vùng
đất không có tên
diane diane diane
bàn tay anh quờ quạng trên thân thể em
giọt nước mắt len lỏi vào tâm hồn chảy xuống hận tình trương chi cởi trói
anh biết chứa đựng em nơi nào vì hai
bàn tay anh có tám kẽ hở
anh ước ao cất em ở một độ cao vô chừng
cho thoát khỏi tầm tay thiên hạ
tại sao ? tại sao ?
nước đục về gặp nhau
nước trong đi về nguồn
chúng mình về gặp nhau
tại sao còn buồn diane ơi !
anh tô mầu lên lòng anh lên mắt anh lên tim
anh sao đôi tay em không diệu huyền ấn anh
xuống ao tù quên lãng
chúng mình loài phiêu sinh không biết nói
ôm nhau chìm xuống biển cả nước mặn thấm
vào tâm hồn em luồn tay vào tóc anh tìm hơi
ấm anh rút vào ngực em tìm hơi thở nồng
nàn
anh nắm tay em tưởng như nắm chặt niềm
hân hưởng cực vui
anh vò nát tim can tìm han hỏi
trời ơi ! sao không cho anh ngu đần yêu em
như em là em
- là em của hôm nay yêu anh
diane ơi diane ơi !
chúng mình xuyên qua đời nhau bằng mắt
nhìn có ngấn lệ đoanh tròng
ôi diane bé nhỏ của anh !
1961 Paris
TỪ GIẢ CÔ ĐƠN
nơi đó có anh đội lốt phù thủy nhân danh anh bắt anh giam cầm ngày đêm tra tấn
nơi đó có độc dược trộn theo công thức của anh
nơi đó có anh bấp bênh giữa những bộ mặt
trôi sông hàng hàng trên hè phố
nơi đó có anh không thỏa thuận sống với anh
nơi đó có những khu rừng tự thiêu
có những lối đi đặt mìn
có những con chim không chỗ đậu
có những ngọn suối cao đời đời đói khát
nơi đó có đêm lăn lộn trên cỏ gai
có bàn tay ngoằn ngoèo mở ra
có đớn đau dầy cứng đè lên phổi
có cô đơn băng giá đọng lại thành mũi tên
nhức nhối bắn phủng qua đầu
anh ôm mũi tên gào thét trong âm thanh hỗn
độn
chiếc chuông thủy tinh bao la cười khô khan
từ bốn phía
anh tan dần thành vũng nước xanh nhầy
và rồi bằng con đường sóng tóc
bằng miệng đam mê
bằng thân trăn mềm
bằng ngực no nê
bằng con đường tình ái điên rồ
em đến đập vỡ chuông thủy tinh
giải thoát anh khỏi tay anh
và đưa anh về đoàn tụ với loài người
ôi cảm tạ em ! cảm tạ em !
và cũng xin từ đây
từ đây
Em !
vĩnh biệt
Em m m m m m m m !...
xin vĩnh biệt./.
ZÉRO
(BẮT ĐẦU THÁNH KINH)
một bận hư vô có chửa hoang
sinh đôi một con thú hai chân và một con
thú vô hình
cha không biết
mẹ có cũng bằng không
hai đứa ôm chầm lấy nhau nức nở
và nhận lấy nỗi đau khổ đầu tiên
và cũng như những mối tình đầu
nỗi đau khổ ấy khó lòng lãng quên được
hai đứa nhỏ dìu nhau xuống thế
rồi từ đầy đọa nhau nâng đở nhau
thương nhau ghét nhau
vẽ chuyện vẽ điều
mặc chúng nó
lá rụng thì về cội
còn biết cội nào
mẹ của con ơi
amen
DIANE BIS
một giờ khuya
gọi thầm tên em
dianediane
em hiển hiện lên với mọi nét ngu đần khùng khịu
anh nắm chặt ngày hôm nay
xé nát tìm tên em nào thấy
một người con gái đêm qua nói với anh mùa
thu nào đâu chỉ có sự úa tàn
anh cười đau đớn
c'est une chanson
qui nous ressemble
phải không em
trời ơi sao thượng đế không cho con yêu bằng
dạ dày để con đam mê được nhiều và tiêu
hóa dễ dàng hơn
tim anh làm bằng da thịt em
xác chết em dựng tường cô đơn chia cách
anh với niềm hạnh phúc
mà nào anh có biết được hạnh phúc bao giờ
em khóc em cười trong tay anh
vui nhỉ là ngày hôm nay
ngày hôm nay ngày hôm nay
phải rồi hãy nói đi em hãy nói những gì em
vừa nghĩ đến trong một thoáng hiện tại dù
sau đó hiện tại biến đi nhanh hơn ánh sáng
anh muốn kết liễu đời mình trong một ngõ
hẹp có những con mèo rách đuôi
khốn nạn chó má
em cười ngoẻo đầu như người chết chẹt xe
quay tròn quay tròn
bụi bặm
chúa nói bụi bặm
TĨNH VẬT
chiếc áo đen ngủ trên lưng ghế
chiếc quần jeans ngủ dưới chân
chiếc sú chiên ngủ trên mặt gối
đôi giầy gót cao ngủ trên sàn nhà
tiếng ca ngủ trong máy hát
điếu thuốc tàn ngủ trong đĩa sành
cơn mỏi mệt ngủ trong đôi mắt
con thú cái ngủ trên cánh tay
nỗi chán chường đứng sững trong đầu thú
đực
NHÓM LỬA
ngủ yên bằng mắt trong phổi
thở nắng bằng phổi trong tim
yêu đương bằng tim trong bàn tay
ái ân bằng bàn tay trong ngực
nhóm lửa bằng anh trong em
CÔ ĐƠN
là nỗi buồn dài hơn sải tay
là cuối tháng tư trời mưa suốt tuần
là giấc ngủ trống vùi trong chân không
là giọt nắng rơi trên vai vàng kỷ niệm
là đôi mắt tối to trừng trong đêm tối
là miệng chai đắng trên vành môi khô
là nỗi nhớ nhung hốt hoảng
là mình với mình
là bước chân dịu dàng chạy lên cầu thang
là cánh cửa gương chờ soi bóng cũ
là sáp môi mòn trong hộc tủ bỏ quên
là khung cửa mở toang chờ đợi mỏi mòn
là sợi tóc dài nằm ngủ trên áo gối lẻ loi
là khoảng trống độc dược giữa hai tay thức trắng
là giọng cười quen thuộc nhặt được trong giấc ngủ
là tiếng líu lo của con chim ngoan làm giật mình ngơ ngác
là tất cả là tất cả
là tất cả những gì của một người đàn bà
bỏ quên trong trí nhớ
của một đôi mắt ngoan ngoãn hôm nào đây nằm ngủ trong lòng
cười ? khóc ? buồn ?
chua xót thôi
cô đơn thôi
Québec 1962
BÃI BỂ
hôn em hôn mái tóc vàng
miệng thơm chợt nhớ đêm tàn ngày xưa
CUNG TRẦM TƯỞNG
hôm nay nắng vàng về thăm thành phố chúng mình ở đánh thức anh dậy giữa lúc nằm mơ thấy em
anh lang thang trên những con đường cũ anh thường đi đón em anh gặp người con gái thứ nhứt không phải em anh gặp người con gái thứ hai không phải em người con gái thứ ba không phải em rồi biết bao nhiêu người con gái khác nữa
anh tìm em khắp thành phố nhìn tận mặt từng người sau đôi kính đen anh nhắc thầm tên em với một mình anh L ! L!
anh đến hiệu cà phê hiệu cà phê đã đổi chủ bàn ghế chênh vênh có những người con gái tóc dài che nửa mặt và nhạc jazz kể chuyện với bóng tối
anh bật que diêm nhìn rõ mặt từng người đôi mắt em to dường nào sao án ngữ cả hồn anh đôi mắt nâu đêm nào một vuông sáng ngoài hành lang đậu lên gương mặt tăm tối làm anh ngàn đời không sao khuây khỏa được hai cánh cửa đẹp mở vào tâm hồn anh gọi thầm L. ơi ! L. ơi ! anh thua buồn bỏ đi
anh ra đứng bên bờ sông nhìn nước chảy tự nhiên anh nhớ tới một vùng cỏ dại có những chùm hoa muguet nhỏ bé mà anh hằng ao ước hái về tặng em ngày sinh nhựt em nói hoa muguet nhỏ bé mà thơm lạ lùng
anh nhớ rõ từng nốt ruồi anh đếm được trên lưng em L. ơi ! anh biết làm sao bây giờ anh viết tên em lên tường anh viết tên em lên bàn anh viết tên em vào nhựt ký anh viết tên em vào những bài thơ anh không ngớt nhắc tới tên em tên em bấn loạn trong đôi mắt khép của anh
anh thường nói với em trong bất cứ cuộc chia tay nào anh cũng không muốn làm kẻ ở nhưng bây giờ anh ở lại đây cũng gian buồng này anh gặp em trên gương anh gặp em trên quyển sách anh gặp em trên dòng chữ anh gặp em trên tường anh gặp em trên từng sợi tóc nâu anh nhặt được em vây phủ anh làm anh quẫn trí
hoàng hôn chở bóng tối về chật cứng hồn anh anh biết rồi đêm nay anh cũng sẽ không tài nào ngủ được cũng như đêm qua cũng như đêm kia với những cơn mê vội vàng có em ra đi có em trở về có em rất gần anh nhưng không bao giờ anh với được để rồi sáng hôm sau anh chỗi dậy giữa một khoảng chân không ngợp thở với em trong đầu anh hết còn tha thiết gì nữa
nhưng mà anh thừa biết rồi đây anh sẽ quên tất cả- tất cả vui tất cả buồn tất cả đau khổ
hôm nay quên đôi mắt em nhìn quên con đường em đi quên gian buồng anh ở quên những nốt ruồi trên lưng em quên những giọt nước mắt pha lê quên những giấc ngủ hoang vắng quên những đêm dài không có bình minh anh sẽ lại yêu một người con gái khác anh sẽ lại đam mê anh sẽ lại sướng lại khổ anh sẽ lại học vui học buồn anh sẽ lại ê a abc của tình yêu
hơi hướng da thịt em sẽ nhạt mùi trên da anh và đó mới chính là gương mặt u buồn thực sự của tình yêu
phải không em ?
1962 Quebec
SÁNG CHÚA NHẬT
lấy nón đội lên đầu
xuống phố ăn hủ tiếu
ngồi tiệm kem ngắm gái khoe chân dài
nhảy xuống sông tắm
hút một điếu thuốc ngon
không thể chịu được
nghe một đĩa nhạc hay
vào nhà thờ ngắm chúa chịu tội
lên gò vấp tìm em đỡ buồn
vô sở thú coi cá sấu
ra gốc cây tập yoga
lấy sách khôi hài ra đọc
không thể chịu được
rửa chân đi ngủ
lấy rượu tự khuyên mình tự uống
chui vào xi nê xem thoát y
đem tạ nặng ra cử
mang đầu đến thợ húi
lấy chân vắt lên đầu
lấy đầu cặp vào nách
lấy râu mài xuống đường
chun vô cối xay cà phê
dời nhà ra nghĩa địa
không thể chịu được
không thể chịu được
có buổi sáng nào đó
tự nhiên thấy mình bất lực hoàn toàn
Saigon 1964
HÓA THÂN
khi cổ thụ chợt nhớ mình rong biển
khi hải âu chợt hỏi bến bờ sắp tới
khi cơn sóng chợt hỏi trùng dương xao động làm chi
khi ốc đảo chợt phóng mắt ra bốn bề sa mạc
khi giọt nước nguồn chợt hỏi hành trình của dòng sông
khi gã ếtkimô tìm mảnh đất ráo khô để cất nhà
là khi ấy anh ngồi một mình tính lại những ngày vui ngày buồn lần lữa – những liều thuốc đánh tê mình mẫy anh cho mọt mối âm thầm gậm nhấm bên trong
là khi ấy anh xuống trầm mình dưới dòng sông cậy rửa lớp vôi chết đóng thành vỏ cứng bên ngoài
là khi ấy anh chợt thấy mình chỉ còn là chiếc độc bình đựng tro tàn của một lần hỏa thiêu xảy ra tự lúc nào anh không hề hay biết
HÒA ĐỒNG
khi uống nước là cá
khi ăn quả là chim
khi nằm xuống là cây
khi vào cây là côn trùng
khi biến đi là tất cả
▪1965
NHỮNG VÙNG ÁO TƯỞNG
ngàn đời còn nhớ tên em
ngàn đời còn nhắc tên em
như loài cây nghiện nặng lục diệp tố
anh đánh cắp mặt trời trốn lên những vùng băng giá
mặt trời ru anh ngủ những mùa đông dài mississipi
mặt trời trụy thai mặt trời chết
bỏ anh một mình trong những ngục tù lạnh trắng mắt trong se
đến những gã tiều phu mang rựa mác đến khẩn hoang khu rừng trong anh vứt bừa xuống phù sa một bãi bể hạt giống
mầm ngọt chết mầm chua cũng chết theo
những bụi xương rồng bắt đầu nhú lên lớn dần theo ngày tháng gai góc thấu xuyên từng thớ thịt
trong lúc dẩy dụa đớn đau anh quay cuồng thoát khỏi sức hấp dẫn ngân hà
dấn thân vào quỷ đạo vạch nên những vòng lẩn quẩn lập thể nhưng vòng lấn quẩn
không có định nghĩa nào khác hơn
và trong suốt cuộc hành trình những miệng núi lửa hành tinh anh khòng ngớt phẫn nộ hộc ra những vùng khói mù tự do
ôi những vùng ảo tưởng tự do
trong đêm tối anh rỏ thầm nuớc mắt nói với em
những vì sao độc hành suốt đời chua xót
những miệng núi lửa hành tinh anh nung nấu
thịt xương anh chín mùi
anh lột da biến thành loài rắn khổng lồ
không có mắt để vui mừng hay để làm nguồn nước mặn
cựa quậy trong vũng tối dầy triệu triệu năm ánh sáng
nghe tháng ngày trườn đi trong mạch máu mong manh
để rồi cỏ cây non không biết bao lần mọc lên
cỏ cây non không biết bao lần tàn đi trên thân thể
1964
BẮT ĐẦU MÙA MƯA
khách thưa thớt
chụm đầu
trò chuyện rát khẽ
vài cặp tình nhân ngồi trong góc tối
những ngọn đèn đỏ đội mũ
ngồi trên bàn
người chơi kèn mở hộp
lấy ra một cây kèn vàng bóng
bấm thử lại các nốt
rồi bắt đầu thổi
boston - valse
paso – tango
boléro - chacha
slow – surf
boston ...
bây giờ bàn ghế đã được dẹp lại
mọi người đã ra về
các ngọn dèn đã lột mũ cất
người chơi kèn mở hộp
bỏ cây kèn vào
đậy hộp lại
không nói năng gì với bạn bè
lặng lẽ mở cửa
xoè bàn tay ra ngoài trời
đút hộp kèn vào trong áo
và khởi nhập vào lãnh thổ của mưa
Saigon, vũ trường mùa mưa 1965
ĐIỆP KHÚC HAI
allegro con fuoco
BÚP BÊ CHO ĐỨA GÁI NHỎ
nó chỉ muốn một con búp bê rất tầm thường
con búp bê không biết nhắm mắt khi nằm
không biết bước đi khi nắm tay
không biết khóc oe oe khi té
không biết kêu mummy khi ngồi
nó chỉ muốn một con búp bê lớn bằng cườm tay
bằng chất nhựa hồng
có đôi môi son
một con búp bê chỉ đáng giá 3 đồng
để nó ru nó ngủ
vào những đêm mà chiến tranh để lại sau lưng
đứa em 4 tháng của nó
bị ám sát
cùng với người cha của nó
tại sân đất trước nhà
KHUÔN MẶT ĐÊM
đêm rộng lượng đêm bao dung
đêm chở che đêm trù mật
đêm treo áo trên cành cây
đêm thắp đèn cho bộ lạc đom đóm
đêm không mỏi chân bầy sao du mục
đêm âm thầm hòn sỏi nằm nghe trong bụi cỏ
ôi đêm !
đêm thì thầm đôi môi ngọt
đêm bàn tay tỏ tình trên da búp
đêm hơi thở rộn rã đêm tóc múa hân hoan
đêm chở che đêm rộng lượng
đêm mài nanh trên hàm răng chó
đêm đào tẩu tên trộm cùn đường
đêm băng huyết trên ghế đá người đàn bà thiếu ngực
đêm đánh mất nghĩa trong đôi mắt mù
đêm dửng dưng đêm rộng lượng
đêm nín thở trong hầm hố
đêm rình rập trên bãi mìn
đêm phục kích trong nòng súng
đêm những người không bao giờ ngủ
đêm những người ngủ không bao giờ thức
đêm ngụy trang đêm bao dung
đêm rưng rưng giọt nước mắt trầm mình trong ly rượu
đêm xẻ chia treo cổ trên giọt dương cầm
đêm bầy ý nghĩ nhẩy múa trên băng thạch
đêm không nhắm mắt đêm để quả tim ra ngoài
đêm mỏi mê đêm rộng lượng
VỚI THÀNH PHỐ NÀY
tặng Sài gòn
Với thành phố này và con sông già nua đó
chúng ta được gì
với thành phố này và tổ chim mắc trên dây điện cao thế đó
chúng ta được gì
với thành phố này và con vật sì sụp trên lề đường đó
chúng ta được gì
với thành phố này và gương mặt bự mỡ trong phòng lạnh đó
chúng ta được gì
với nền độc tài này và cuộc cách mạng đó
chúng ta được gì
với xác chết vận quần đùi đen này và thây ma mặc treillis đó
chúng ta được gì
với nhà vệ sinh hè phố này và ruồi nhặng vo ve đó
chúng ta được gì
với thân đi nhão này và nền luân lý cồ truyền đó
chúng ta được gì
với thành phố này và đoàn người ngược xuôi trên đại lộ đó
Chúng ta được gì
với thành phổ này và quả lựu đạn nổ tung trong nhà hát đó
Chúng ta được gì
với thành phố và tình yêu đó
Chúng ta được gì
với thành phố này và thành phố này
em ơi !
Chúng ta được gì ?
VIẾT CHO THỦY *
và điệu twist bắt đầu trỗi dậy với ban thủy quân lục chiến đệm nhạc khí tiểu liên trung liên đại liên các bin
... Come on everybody twists...
có phải em khóc
đêm hôm qua
sáng hôm nay
và ngày mai
đôi mắt em đầy những hình ảnh dọa nạt nhưng em nào biết được
... t'es mon copain...je t'aime bien...
em nào biết được
tuổi trẻ các anh lớn lên trong thân cây còm cõi tự do không trổ nhánh cành
tuổi trẻ các anh căng mình trên biểu ngữ phơi da thịt trên rào kẽm gai
...the young's one... darling...
tuổi trẻ ai già thời gian ngủ quên trên trán
tuổi trẻ các anh già đi bằng đạn đồng đục lỗ
trán non bàn tay khư khư cầm mộng tưởng ngàn đời
... tous les garçons et les filles de mon âge...
tuổi trẻ các anh bốc cháy soi ánh sáng vùng tự do bị trấn nước trong hầm tối thâm u
tuổi trẻ các anh chân xỏ vào cùm hai tay vươn lên níu lấy tra tấn
em nào biết được nào biết được
...le monde entier twister yéh yéh yéh !....
em nào biết được tiếng súng đêm nay đập vỡ xác thân ai
hỡi anh thủy quân lục chiến đưa ngực mềm trước miệng súng dửng dưng
hỡi các anh ngày mai nhìn tự do với đôi mắt huyệt sâu đóng cửa
hỡi người yêu nhỏ ngày mai thở không khí tẩy uế độc tài đôi mắt đỏ sưng nhìn gan ruột nào tím bầm chen trong giây xích chiến xa mà
nước mắt rơi không để lại dấu chân nào trong lịch sử
...oh mon papa ! achète-moi un juke-box...
hỡi bọn gian thương đêm nay mưu toan kiếm lời bạc triệu
hỡi những người sau chấn song tù hãm nắm chặt bàn tay sướt ngón mắt bầm đen nhìn đạn đỏ nhởn nhơ trên trời thầm nghĩ đêm nay đời mình đang đặt vào canh bạc sấp ngửa
... down and round and down and round...
hỡi những người đêm nay cuống cuồng đào tẩu
hỡi những người đêm nay chờ tin giờ chót ngã ngũ xin hàng
...c'est comme ça vous twistez...
hỡi những người đêm nay sốt ruột chờ hừng sáng để chạy chọt đập đuôi nhẩy chồm lên cao thế
hỡi những gã ăn mày cả đời không hề ý thức chính trị gia nhập đảng phái đêm nay tan nát
phổi tim trên vỉa hè lê thánh tôn
hỡi em đêm nay em nào biết được !
...daddy said no ! mummy said no ! but we say yeh ! yeh! yeh !
em tuôn nước mắt triệu ngàn rồi cũng chẳng qua như giờ đây anh nhìn xuống con sông
nước chảy xuôi dòng đoạn trong đoạn đục rác rưởi hùa theo...vậy đó em ! vậy đó em !
...oh come on ! let do the twists...
rồi ngày nào đó mẹ em tục huyền sinh con đẻ cái
rồi ngày nào đó trong hiệu cà phê em ngồi chờ người yêu không đến em đau khổ khóc thầm
hay ngày nào đó em nói mê sảng trong cơn xẻ chia nhục thể và cha em lìa đời đêm nay và mẹ em tục huyển và nỗi khổ đau hay niềm hoan lạc của em
c'est comme ça vous twistez !...
rồi sau này con cháu của em con cháu của anh một đêm nào đó lải nhải
...ngày a một tháng a mười một năm a một a ngàn chín a trăm sáu a mươi a ba quân đội đứng lên a làm cách a mạng...
và đứa nhỏ lúc ấy bận nghĩ đến những hòn bi mà nó đã thua tụi bạn hồi chiều
như vậy đó em ! em nào biết được !
(ngày đảo chánh 1-11-1963)
...Oh ! come on
let's twist again
twist again
again...
(ngày chỉnh lý 30-1-64 và v.v..)
Sàigòn, mùa đảo chánh thập niên 60
______
* Ngô Đình Lệ Thủy, con của Ngô Đình Nhu, sau này thiệt mạng trong một tai nạn lưu thông tại Pháp.
ĐOẢN KỊCH
SÂN KHẤU:
sàigòn những ngày có bịnh dịch
VI KHUẨN:
ôi cám ơn thượng đế !
thượng đế đã hồi sinh lại chúng con sau bao nhiêu thế kỷ
cám ơn thượng đế ! cám ơn thượng đề !
CHUỘT :
ôi ! xin thượng đế xét lại
chúng con vô tội
vi khuẩn giết con loài người giết con
chúng con bị hàm oan
ôi tai họa ôi tai họa !
BỌ CHÉT :
thượng đế muôn năm muôn năm !
giờ này là giờ của chúng con
phép lành đã ban đến
ôi mầu nhiệm ôi linh thiêng !
cám ơn thượng đế
NGUỜI :
ôi ! xin thượng đế cứu giá chúng con
những đứa trẻ chết oan uổng
xin thượng đế cứu họa diệt vong
xin thượng đế từ bi hỉ xả
BỐN BỀ :
ôi ! Cám ơn !... xin thượng đế xét lại... muôn năm...
cứu giá chúng con... xin thương... tai họa ôi tai...từ bi hỉ... muôn năm... ôi... ôi... ôi...
TIẾNG VANG TRÊN CAO :
silence !
im đi !
merde !
thượng đế thượng đế cái gì ?
thượng đế là chúng bây đó :
loài vi khuẩn loài người loài bọ chét loài chuột et caetera et caetera...
HẠ MÀN
SAU ĐÓ
trong một vườn cây công cộng nào đó
bà lão trợt té sưng mặt ngồi khóc
cạnh một đứa chốc chốc xem giờ hút thuốc liên miên
cạnh một đứa đọc mãi tờ báo cũ nghĩ tới đàn con bụng lép
cạnh một tượng đá và hai đứa ôm nhau
cạnh một đứa hỏng thi mưu toan một lọ thuốc chuột
chiếc xe ô tô buýt chạy qua
chiếc xe mười bánh chạy qua
chiếc xe taxi chạy qua...
bà lão khóc chán đứng dậy bỏ đi
NGHE NHẠC Ở NHÀ CUNG TIẾN
«les sons et les couleurs s'emmerdent»
Bach !
ngọn đèn phủ dụ vàng xuống
bông hoa hồng
cười đỏ rực rỡ trong
ly nước trong
thở mát xuống bàn thủy tinh xanh
Bach !
Matthäus Passion
tiếng ca mập mạp
rướn lên khuếch đại ngang tiếng
phản lực toạc ngang đầu
Bach
Matthäus Passion
tiếng ca thiên thần ngứa cánh
khua lấp loáng
Bach !
con chó cô cô trợt té xuồng đất lăn cù
quấu ! quấu !...
quấu ! quấu !...
cười bông hoa hồng rực rỡ
đỏ
xanh
Matthäus Passion
Bach !
NHƯ ANH NHƯ TÔI
từ đứa nhỏ sơ sinh đui mù
từ tuổi già lãng trí
từ niềm vui tạo tác của thượng đế
từ hạnh phúc tuyệt vời
từ phát minh kỳ diệu
từ chiếc xe hàng nổ lốp
chúng ta đều là nạn nhân
từ hạt giống di truyền
từ quả bom nổ chậm
từ ngôn từ đặt ra
từ ý thức khám phá
từ tình cảm rung động
từ suy nghĩ dành riêng
từ trí khôn đánh mất
chúng ta đều là nạn nhân
từ quả đất xoay quanh mặt trời
từ ánh sáng nhiệm mầu
từ thân thể xâm nhập kỳ thú
từ ngũ giác tinh vi
từ biển xanh máu đỏ
từ chân lý trên cao
từ côn trùng thảo mộc
chúng ta đều là nạn nhân
từ dãy đất chia đôi .
từ màu da khác biệt
từ thơ ngây xanh mắt
từ giông bão mặt trời
từ con chuột sình thối
từ phương thuốc thần diệu
từ rào gai đối nghịch
từ tự do sổ lồng
chúng ta đều là nạn nhân
từ tình yêu đùm bọc
từ oán hận không tên
tù gương mặt diễm kiều
từ đôi môi sai lệch
từ mũi dao âm thầm
từ mưu toan bóng tối
chúng ta đều là nạn nhân
từ hành tinh chuyển vận
từ ngân hà dan díu
từ nguyên tử phân thân
chúng ta đều là nạn nhân
từ anh là anh
từ tôi là tôi
chúng ta đều là nạn nhân
từ đầu đển cuối
chúng ta đểu là nạn nhân
BÀN TIỆC CỦA CHÚNG TA
sinh viên ngào xuống đường
chính khách trộn xôi thịt
chí sĩ hàm nàm
việt cộng xào mã tấu
plastic nhân thịt hoa kỳ
mìn định hướng nấu đậu trả đũa
đại tướng nhồi râu xốt thập cẩm
khúc quanh lịch sử lăn bột
trai thế hệ nhúng dấm
lỗ trí thâm rút xương chừa gân
trẻ con chưng biểu ngữ
tài xế ôtôbuýt flambé
quốc vương chiên kiểu dĩ hòa vi quý
hỡi anh hỡi em
chúng ta hãy ngồi vào bàn tiệc này và đừng nên thắc mắc làm chi
vì trên một bàn tiệc xa xôi khác hoàn toàn bí
mật với chúng ta
đã có nhiều chiếc đầu hói mưu toan giải quyết hộ vấn đề của chúng ta cùng lúc với toàn bộ đông nam á hay cùng lúc với những bọn có thực đơn tương tự
và ở đây bàn tiệc của chúng ta không ngớt thay thức ăn
tim óc của những kẻ ngã gục - kể cả trẻ con - được dọn thành món nhấm tân kỳ da họ được lột bày bán công khai
thực đơn phải nối giấy để thêm mục
đứa nhỏ nghe radio chửi thề đ.m. nhiều khúc quanh lịch sử như vầy làm sao nhớ nỗi
chúng ta ngồi ăn đây mà không bao giờ quên mình chưa được uống nước
chúng ta không ngớt khát nước không ngớt khát nước
ngay cả con cháu chúng ta
chiều nào bọn chúng cũng ra xem bọn người đặt cống lấy nứớc đồng nai
chúng vẫn thả bóng bắt dế hồn nhiên
chúng vẫn tin tưởng hồn nhiên nước ngọt
sẽ về cho tất cả mọi người
hỡi các con !
đến cha anh đã chết của các con cũng phải thổ huyết lần thứ hai lần thứ ba trong lòng đất này
tháng hai 1965
BÀI CÁCH TRÍ CỦA CHIẾN ĐỊA
thân thể người ta chia ra làm 2 phần :
đầu
và
mình
HỒI SINH
hãy vừa làm tình vừa yêu nhau
hãy vừa làm tình vừa tuyên chiến
hãy vừa làm tình vừa thương thuyết hòa bình
hãy vừa làm tình vừa tham thiền nhập định
hãy vừa làm tình vừa lên thiên đàng
hãy vừa làm tình vừa sa dịa ngục
hãy vừa làm tình vừa thành lập chính phủ
hãy vừa làm tình vừa giảng thuần phong mỹ tục
hãy vừa làm tình vừa mưu tính trả thù
hãy vừa làm tình vừa tra đầu vào thòng lọng
hãy vừa làm tình vừa nghĩ chuyện cứu nước
hãy vừa làm tình vừa mơ tưởng người đàn bà vú lớn
hãy vừa làm tình vừa tranh đấu tự do
hãy vừa làm tình vừa gân cổ đấu tố
hãy vừa làm tình vừa giấu tiền nuôi dưỡng vợ con
hãy vừa làm tình vừa cám ơn thượng đế
hãy vừa làm tình vừa vùi đầu trong da thịt
chừng ấy chúng ta hãy lấy gương soi để nhận diện ra bộ mặt thực đẵm mổ hôi của mình
andante cantabile
MỘT
một hoàng hôn đảo lẻ
một cửa sở mở toang
một đám mây cúi đầu
một bước chân hoang vắng
một thủy thủ đắm tầu
một bàn tay chới với
một con chim bay ngang
một cánh hoa tàn rụng
lặng lẽ
âm thầm
đêm
đêm
đêm
BÀI THƠ MÙNG MỘT
em nói đi
trời tối phải không
trời ơi tại sao trăng sáng
tháng nào cũng bắt đầu bằng ngày mùng một anh cười thê thiết
tại sao biết rằng bàn tay mười ngón mà anh
vẫn cứ đếm hoài
dụi điếu thuốc tàn vào lọ mực đen
sao chúng mình không ngu đần cho chúng
mình yêu nhau
anh có nói gì đâu mà lòng anh tan nát
những ngón tay đóng ghét cào lên vách tường
cát vôi vụn vỡ
màu gạch đỏ kiêu ngạo
vì nó thừa biết bàn tay có mười ngón thôi
anh bực tức như một thằng điên
anh muốn có một ngọn đuốc đốt sáng lên như
mặt trăng đêm nay để nhìn mặt từng người
để anh nhìn rõ mặt em
em đừng mỉm cười
cứ để tự nhiên anh chiêm ngưỡng nét mặt buồn ngu muội của em
đêm nay tự dưng anh thèm viết thơ có vần
đế bày tỏ lòng anh
rồi anh sẽ nằm ngủ mê man
anh sẽ cầm tù anh bằng trăm ngàn giấc mộng
hỡi những người con gái xấu nhất trên đời -
mà tên chưa xuất hiện trên nhựt ký của người
con trai nào
hãy cho tôi mượn tên các em chép vào đây
cho bớt cô đơn
NỬA KHUYA
thôi em nhé anh buồn không muốn khóc
khóc làm gì nước mắt rồi khô đi
cô đơn dầy sắc lại dấn cồn lên
hồn anh nứt thơ anh tìm lối chảy
anh không muốn nói mà nghẹn ngào dâng
nước lụt
anh vươn mình hy vọng gẫy trên vai
ôm em vào lòng tình ái nát trong tay
anh thèm khát yêu thương hằng hà sa mạc
anh móc mắt ném đàng sau đàng trước
thấy gì đâu đau khổ cũng bằng không
đôi mắt rơi hoài sao chạm được hư không
anh đau đớn vật mình lên hiện tại
anh muốn dửng dưng như chuyện đời lãnh
đạm
tạo vật xoay vần có đếm xỉa gì nhau
anh vô lý cực cùng mang tên đặt này là đớn
này là đau
nói đau đớn biết thế nào là đau đớn
khốn nạn cho anh sống bằng nhãn hiệu
đêm đêm nằm tủi hổ một mình anh
chân lý không hình khắc khoải ốm đau
anh bực tức lao mình trong ảo tưởng
nhưng dù có dù không dù hư dù ảo
anh đau cực cùng và anh biết anh đau
anh gào thét kêu la không thành tiếng
cầm vô vọng anh ném vào vô vọng
âm thanh nào trở lại trả lời anh
anh thua buồn trên sợi chỉ thời gian
trên dây hiện tại anh là phường hát xiếc
anh muốn cắt đứt sợi chỉ căng cho không còn
tương lai cho không còn dĩ vãng
cho ngày mai chảy ngập hết ngày xưa
anh cả cười đập vụn nát bài thơ
anh sẽ tự tử trong dòng sông không có đầu
đuôi nguồn ngọn
MƯA TỐI
hỡi em !
từ nay anh đặt tên em lại là em người yêu của anh
em nhớ nhé
anh sẽ ban phép lành cho em quên tất cả
hỡi em hỡi em hỡi em !
em hãy lên tiếng cho anh được biết em còn
sống sót trên cõi đời này
anh làm thơ
tại vì tối nay trời mưa trời mưa rất lớn mưa
ướt cả phố phường mưa ướt cả bãi cỏ mưa
ướt cả sân mưa dột xuống nỗi lẽ loi của anh
anh nghe nhạc đánh đàn
có những giọt nước to gõ nhịp buồn buồn
trên mái thiếc
làm sao cho anh khoét thủng thịt da anh để
đến gặp gỡ từng người
anh muốn cọ sát đến rướm máu
làm sao cho anh được tật nguyền bằng bướu
thiên hạ
làm sao cho thiên hạ chảy máu được bằng
tim anh
làm sao cho chúng mình khỏi phải là những
con khủng long bị ngưng đọng đời đời
trong những khối băng hà trong suốt nhìn
nhau cắn vỡ răng chỉ để ý thức cô đơn
làm sao được hở em
anh sờ da thịt khám phá sự sống
những tế bào những huyết cầu chuyển vận
chúng nó có cuộc sống cá nhân của chúng nó
anh có thuộc về anh không
anh khám phá ái tình bằng đứa trẻ chơi trượt
dốc
nhiều khi anh nhìn nấc thang lên mất hết lý thú
nhưng rồi đâu lại vào đó vì anh sợ khoảng
trống sâu hút anh để lại đằng sau lưng
anh gia nhập một đoàn hát vĩ đại
anh đóng vai trong một tấn tuồng vĩ đại mà
đoạn kết chưa viết xong
anh không ngớt tự tra hỏi
rồi sao nữa ?
và đó là nỗi khốn khổ của anh
ngày mai nếu trời nắng anh sẽ tìm đến bờ
hồ để có được một vũng nước trong
anh sẽ viết thơ yêu đương nồng nàn và đem
chôn dưới một gốc cây già cho khỏi mất
rồi anh sẽ lội ra xa bờ lặn ngụp giữa những
đám mây trắng uống từng ngụm nắng trên
thân thể cho thân mật với ngoại cảnh
anh sẽ tìm một dòng nước trong lành dẫn anh vào sâu tận mắt em
anh sẽ trói hết tay chân ý thức mình và
đánh chìm nó vào những chiều sâu ngu muội
anh sẽ bằng lòng quên hết rồi sao nữa
anh sẽ bằng lòng quên hết trời mưa trời mưa tối nay
DIANE
một buổi sáng tỉnh dậy thấy em nằm trần
truồng trong tay anh anh biết em đã lọt vào
đời anh từ đêm hôm qua
bốn giọt nước mắt to lăn tròn trên đôi má
em cộng với giọt nước mắt muôn đời thành năm
anh khóc nhiều chi xiết kể kêu gào tuyệt vọng
để làm gì ?
diane diane diane
tên em viết bằng năm chữ cái trên năm đầu
ngón tay anh
vì lẽ gì mà em khóc
nửa chai rượu mạnh đốt cháy tim anh mắt
anh đã đành nhưng còn em em nào có say đâu
mắt em to quầng nuốt chửng nỗi cô đơn
vô bờ của anh và anh thất lạc vào một vùng
đất không có tên
diane diane diane
bàn tay anh quờ quạng trên thân thể em
giọt nước mắt len lỏi vào tâm hồn chảy xuống hận tình trương chi cởi trói
anh biết chứa đựng em nơi nào vì hai
bàn tay anh có tám kẽ hở
anh ước ao cất em ở một độ cao vô chừng
cho thoát khỏi tầm tay thiên hạ
tại sao ? tại sao ?
nước đục về gặp nhau
nước trong đi về nguồn
chúng mình về gặp nhau
tại sao còn buồn diane ơi !
anh tô mầu lên lòng anh lên mắt anh lên tim
anh sao đôi tay em không diệu huyền ấn anh
xuống ao tù quên lãng
chúng mình loài phiêu sinh không biết nói
ôm nhau chìm xuống biển cả nước mặn thấm
vào tâm hồn em luồn tay vào tóc anh tìm hơi
ấm anh rút vào ngực em tìm hơi thở nồng
nàn
anh nắm tay em tưởng như nắm chặt niềm
hân hưởng cực vui
anh vò nát tim can tìm han hỏi
trời ơi ! sao không cho anh ngu đần yêu em
như em là em
- là em của hôm nay yêu anh
diane ơi diane ơi !
chúng mình xuyên qua đời nhau bằng mắt
nhìn có ngấn lệ đoanh tròng
ôi diane bé nhỏ của anh !
1961 Paris
TỪ GIẢ CÔ ĐƠN
nơi đó có anh đội lốt phù thủy nhân danh anh bắt anh giam cầm ngày đêm tra tấn
nơi đó có độc dược trộn theo công thức của anh
nơi đó có anh bấp bênh giữa những bộ mặt
trôi sông hàng hàng trên hè phố
nơi đó có anh không thỏa thuận sống với anh
nơi đó có những khu rừng tự thiêu
có những lối đi đặt mìn
có những con chim không chỗ đậu
có những ngọn suối cao đời đời đói khát
nơi đó có đêm lăn lộn trên cỏ gai
có bàn tay ngoằn ngoèo mở ra
có đớn đau dầy cứng đè lên phổi
có cô đơn băng giá đọng lại thành mũi tên
nhức nhối bắn phủng qua đầu
anh ôm mũi tên gào thét trong âm thanh hỗn
độn
chiếc chuông thủy tinh bao la cười khô khan
từ bốn phía
anh tan dần thành vũng nước xanh nhầy
và rồi bằng con đường sóng tóc
bằng miệng đam mê
bằng thân trăn mềm
bằng ngực no nê
bằng con đường tình ái điên rồ
em đến đập vỡ chuông thủy tinh
giải thoát anh khỏi tay anh
và đưa anh về đoàn tụ với loài người
ôi cảm tạ em ! cảm tạ em !
và cũng xin từ đây
từ đây
Em !
vĩnh biệt
Em m m m m m m m !...
xin vĩnh biệt./.
ZÉRO
(BẮT ĐẦU THÁNH KINH)
một bận hư vô có chửa hoang
sinh đôi một con thú hai chân và một con
thú vô hình
cha không biết
mẹ có cũng bằng không
hai đứa ôm chầm lấy nhau nức nở
và nhận lấy nỗi đau khổ đầu tiên
và cũng như những mối tình đầu
nỗi đau khổ ấy khó lòng lãng quên được
hai đứa nhỏ dìu nhau xuống thế
rồi từ đầy đọa nhau nâng đở nhau
thương nhau ghét nhau
vẽ chuyện vẽ điều
mặc chúng nó
lá rụng thì về cội
còn biết cội nào
mẹ của con ơi
amen
DIANE BIS
một giờ khuya
gọi thầm tên em
dianediane
em hiển hiện lên với mọi nét ngu đần khùng khịu
anh nắm chặt ngày hôm nay
xé nát tìm tên em nào thấy
một người con gái đêm qua nói với anh mùa
thu nào đâu chỉ có sự úa tàn
anh cười đau đớn
c'est une chanson
qui nous ressemble
phải không em
trời ơi sao thượng đế không cho con yêu bằng
dạ dày để con đam mê được nhiều và tiêu
hóa dễ dàng hơn
tim anh làm bằng da thịt em
xác chết em dựng tường cô đơn chia cách
anh với niềm hạnh phúc
mà nào anh có biết được hạnh phúc bao giờ
em khóc em cười trong tay anh
vui nhỉ là ngày hôm nay
ngày hôm nay ngày hôm nay
phải rồi hãy nói đi em hãy nói những gì em
vừa nghĩ đến trong một thoáng hiện tại dù
sau đó hiện tại biến đi nhanh hơn ánh sáng
anh muốn kết liễu đời mình trong một ngõ
hẹp có những con mèo rách đuôi
khốn nạn chó má
em cười ngoẻo đầu như người chết chẹt xe
quay tròn quay tròn
bụi bặm
chúa nói bụi bặm
TĨNH VẬT
chiếc áo đen ngủ trên lưng ghế
chiếc quần jeans ngủ dưới chân
chiếc sú chiên ngủ trên mặt gối
đôi giầy gót cao ngủ trên sàn nhà
tiếng ca ngủ trong máy hát
điếu thuốc tàn ngủ trong đĩa sành
cơn mỏi mệt ngủ trong đôi mắt
con thú cái ngủ trên cánh tay
nỗi chán chường đứng sững trong đầu thú
đực
NHÓM LỬA
ngủ yên bằng mắt trong phổi
thở nắng bằng phổi trong tim
yêu đương bằng tim trong bàn tay
ái ân bằng bàn tay trong ngực
nhóm lửa bằng anh trong em
CÔ ĐƠN
là nỗi buồn dài hơn sải tay
là cuối tháng tư trời mưa suốt tuần
là giấc ngủ trống vùi trong chân không
là giọt nắng rơi trên vai vàng kỷ niệm
là đôi mắt tối to trừng trong đêm tối
là miệng chai đắng trên vành môi khô
là nỗi nhớ nhung hốt hoảng
là mình với mình
là bước chân dịu dàng chạy lên cầu thang
là cánh cửa gương chờ soi bóng cũ
là sáp môi mòn trong hộc tủ bỏ quên
là khung cửa mở toang chờ đợi mỏi mòn
là sợi tóc dài nằm ngủ trên áo gối lẻ loi
là khoảng trống độc dược giữa hai tay thức trắng
là giọng cười quen thuộc nhặt được trong giấc ngủ
là tiếng líu lo của con chim ngoan làm giật mình ngơ ngác
là tất cả là tất cả
là tất cả những gì của một người đàn bà
bỏ quên trong trí nhớ
của một đôi mắt ngoan ngoãn hôm nào đây nằm ngủ trong lòng
cười ? khóc ? buồn ?
chua xót thôi
cô đơn thôi
Québec 1962
BÃI BỂ
hôn em hôn mái tóc vàng
miệng thơm chợt nhớ đêm tàn ngày xưa
CUNG TRẦM TƯỞNG
hôm nay nắng vàng về thăm thành phố chúng mình ở đánh thức anh dậy giữa lúc nằm mơ thấy em
anh lang thang trên những con đường cũ anh thường đi đón em anh gặp người con gái thứ nhứt không phải em anh gặp người con gái thứ hai không phải em người con gái thứ ba không phải em rồi biết bao nhiêu người con gái khác nữa
anh tìm em khắp thành phố nhìn tận mặt từng người sau đôi kính đen anh nhắc thầm tên em với một mình anh L ! L!
anh đến hiệu cà phê hiệu cà phê đã đổi chủ bàn ghế chênh vênh có những người con gái tóc dài che nửa mặt và nhạc jazz kể chuyện với bóng tối
anh bật que diêm nhìn rõ mặt từng người đôi mắt em to dường nào sao án ngữ cả hồn anh đôi mắt nâu đêm nào một vuông sáng ngoài hành lang đậu lên gương mặt tăm tối làm anh ngàn đời không sao khuây khỏa được hai cánh cửa đẹp mở vào tâm hồn anh gọi thầm L. ơi ! L. ơi ! anh thua buồn bỏ đi
anh ra đứng bên bờ sông nhìn nước chảy tự nhiên anh nhớ tới một vùng cỏ dại có những chùm hoa muguet nhỏ bé mà anh hằng ao ước hái về tặng em ngày sinh nhựt em nói hoa muguet nhỏ bé mà thơm lạ lùng
anh nhớ rõ từng nốt ruồi anh đếm được trên lưng em L. ơi ! anh biết làm sao bây giờ anh viết tên em lên tường anh viết tên em lên bàn anh viết tên em vào nhựt ký anh viết tên em vào những bài thơ anh không ngớt nhắc tới tên em tên em bấn loạn trong đôi mắt khép của anh
anh thường nói với em trong bất cứ cuộc chia tay nào anh cũng không muốn làm kẻ ở nhưng bây giờ anh ở lại đây cũng gian buồng này anh gặp em trên gương anh gặp em trên quyển sách anh gặp em trên dòng chữ anh gặp em trên tường anh gặp em trên từng sợi tóc nâu anh nhặt được em vây phủ anh làm anh quẫn trí
hoàng hôn chở bóng tối về chật cứng hồn anh anh biết rồi đêm nay anh cũng sẽ không tài nào ngủ được cũng như đêm qua cũng như đêm kia với những cơn mê vội vàng có em ra đi có em trở về có em rất gần anh nhưng không bao giờ anh với được để rồi sáng hôm sau anh chỗi dậy giữa một khoảng chân không ngợp thở với em trong đầu anh hết còn tha thiết gì nữa
nhưng mà anh thừa biết rồi đây anh sẽ quên tất cả- tất cả vui tất cả buồn tất cả đau khổ
hôm nay quên đôi mắt em nhìn quên con đường em đi quên gian buồng anh ở quên những nốt ruồi trên lưng em quên những giọt nước mắt pha lê quên những giấc ngủ hoang vắng quên những đêm dài không có bình minh anh sẽ lại yêu một người con gái khác anh sẽ lại đam mê anh sẽ lại sướng lại khổ anh sẽ lại học vui học buồn anh sẽ lại ê a abc của tình yêu
hơi hướng da thịt em sẽ nhạt mùi trên da anh và đó mới chính là gương mặt u buồn thực sự của tình yêu
phải không em ?
1962 Quebec
SÁNG CHÚA NHẬT
lấy nón đội lên đầu
xuống phố ăn hủ tiếu
ngồi tiệm kem ngắm gái khoe chân dài
nhảy xuống sông tắm
hút một điếu thuốc ngon
không thể chịu được
nghe một đĩa nhạc hay
vào nhà thờ ngắm chúa chịu tội
lên gò vấp tìm em đỡ buồn
vô sở thú coi cá sấu
ra gốc cây tập yoga
lấy sách khôi hài ra đọc
không thể chịu được
rửa chân đi ngủ
lấy rượu tự khuyên mình tự uống
chui vào xi nê xem thoát y
đem tạ nặng ra cử
mang đầu đến thợ húi
lấy chân vắt lên đầu
lấy đầu cặp vào nách
lấy râu mài xuống đường
chun vô cối xay cà phê
dời nhà ra nghĩa địa
không thể chịu được
không thể chịu được
có buổi sáng nào đó
tự nhiên thấy mình bất lực hoàn toàn
Saigon 1964
HÓA THÂN
khi cổ thụ chợt nhớ mình rong biển
khi hải âu chợt hỏi bến bờ sắp tới
khi cơn sóng chợt hỏi trùng dương xao động làm chi
khi ốc đảo chợt phóng mắt ra bốn bề sa mạc
khi giọt nước nguồn chợt hỏi hành trình của dòng sông
khi gã ếtkimô tìm mảnh đất ráo khô để cất nhà
là khi ấy anh ngồi một mình tính lại những ngày vui ngày buồn lần lữa – những liều thuốc đánh tê mình mẫy anh cho mọt mối âm thầm gậm nhấm bên trong
là khi ấy anh xuống trầm mình dưới dòng sông cậy rửa lớp vôi chết đóng thành vỏ cứng bên ngoài
là khi ấy anh chợt thấy mình chỉ còn là chiếc độc bình đựng tro tàn của một lần hỏa thiêu xảy ra tự lúc nào anh không hề hay biết
HÒA ĐỒNG
khi uống nước là cá
khi ăn quả là chim
khi nằm xuống là cây
khi vào cây là côn trùng
khi biến đi là tất cả
▪1965
NHỮNG VÙNG ÁO TƯỞNG
ngàn đời còn nhớ tên em
ngàn đời còn nhắc tên em
như loài cây nghiện nặng lục diệp tố
anh đánh cắp mặt trời trốn lên những vùng băng giá
mặt trời ru anh ngủ những mùa đông dài mississipi
mặt trời trụy thai mặt trời chết
bỏ anh một mình trong những ngục tù lạnh trắng mắt trong se
đến những gã tiều phu mang rựa mác đến khẩn hoang khu rừng trong anh vứt bừa xuống phù sa một bãi bể hạt giống
mầm ngọt chết mầm chua cũng chết theo
những bụi xương rồng bắt đầu nhú lên lớn dần theo ngày tháng gai góc thấu xuyên từng thớ thịt
trong lúc dẩy dụa đớn đau anh quay cuồng thoát khỏi sức hấp dẫn ngân hà
dấn thân vào quỷ đạo vạch nên những vòng lẩn quẩn lập thể nhưng vòng lấn quẩn
không có định nghĩa nào khác hơn
và trong suốt cuộc hành trình những miệng núi lửa hành tinh anh khòng ngớt phẫn nộ hộc ra những vùng khói mù tự do
ôi những vùng ảo tưởng tự do
trong đêm tối anh rỏ thầm nuớc mắt nói với em
những vì sao độc hành suốt đời chua xót
những miệng núi lửa hành tinh anh nung nấu
thịt xương anh chín mùi
anh lột da biến thành loài rắn khổng lồ
không có mắt để vui mừng hay để làm nguồn nước mặn
cựa quậy trong vũng tối dầy triệu triệu năm ánh sáng
nghe tháng ngày trườn đi trong mạch máu mong manh
để rồi cỏ cây non không biết bao lần mọc lên
cỏ cây non không biết bao lần tàn đi trên thân thể
1964
BẮT ĐẦU MÙA MƯA
khách thưa thớt
chụm đầu
trò chuyện rát khẽ
vài cặp tình nhân ngồi trong góc tối
những ngọn đèn đỏ đội mũ
ngồi trên bàn
người chơi kèn mở hộp
lấy ra một cây kèn vàng bóng
bấm thử lại các nốt
rồi bắt đầu thổi
boston - valse
paso – tango
boléro - chacha
slow – surf
boston ...
bây giờ bàn ghế đã được dẹp lại
mọi người đã ra về
các ngọn dèn đã lột mũ cất
người chơi kèn mở hộp
bỏ cây kèn vào
đậy hộp lại
không nói năng gì với bạn bè
lặng lẽ mở cửa
xoè bàn tay ra ngoài trời
đút hộp kèn vào trong áo
và khởi nhập vào lãnh thổ của mưa
Saigon, vũ trường mùa mưa 1965
ĐIỆP KHÚC HAI
allegro con fuoco
BÚP BÊ CHO ĐỨA GÁI NHỎ
nó chỉ muốn một con búp bê rất tầm thường
con búp bê không biết nhắm mắt khi nằm
không biết bước đi khi nắm tay
không biết khóc oe oe khi té
không biết kêu mummy khi ngồi
nó chỉ muốn một con búp bê lớn bằng cườm tay
bằng chất nhựa hồng
có đôi môi son
một con búp bê chỉ đáng giá 3 đồng
để nó ru nó ngủ
vào những đêm mà chiến tranh để lại sau lưng
đứa em 4 tháng của nó
bị ám sát
cùng với người cha của nó
tại sân đất trước nhà
KHUÔN MẶT ĐÊM
đêm rộng lượng đêm bao dung
đêm chở che đêm trù mật
đêm treo áo trên cành cây
đêm thắp đèn cho bộ lạc đom đóm
đêm không mỏi chân bầy sao du mục
đêm âm thầm hòn sỏi nằm nghe trong bụi cỏ
ôi đêm !
đêm thì thầm đôi môi ngọt
đêm bàn tay tỏ tình trên da búp
đêm hơi thở rộn rã đêm tóc múa hân hoan
đêm chở che đêm rộng lượng
đêm mài nanh trên hàm răng chó
đêm đào tẩu tên trộm cùn đường
đêm băng huyết trên ghế đá người đàn bà thiếu ngực
đêm đánh mất nghĩa trong đôi mắt mù
đêm dửng dưng đêm rộng lượng
đêm nín thở trong hầm hố
đêm rình rập trên bãi mìn
đêm phục kích trong nòng súng
đêm những người không bao giờ ngủ
đêm những người ngủ không bao giờ thức
đêm ngụy trang đêm bao dung
đêm rưng rưng giọt nước mắt trầm mình trong ly rượu
đêm xẻ chia treo cổ trên giọt dương cầm
đêm bầy ý nghĩ nhẩy múa trên băng thạch
đêm không nhắm mắt đêm để quả tim ra ngoài
đêm mỏi mê đêm rộng lượng
VỚI THÀNH PHỐ NÀY
tặng Sài gòn
Với thành phố này và con sông già nua đó
chúng ta được gì
với thành phố này và tổ chim mắc trên dây điện cao thế đó
chúng ta được gì
với thành phố này và con vật sì sụp trên lề đường đó
chúng ta được gì
với thành phố này và gương mặt bự mỡ trong phòng lạnh đó
chúng ta được gì
với nền độc tài này và cuộc cách mạng đó
chúng ta được gì
với xác chết vận quần đùi đen này và thây ma mặc treillis đó
chúng ta được gì
với nhà vệ sinh hè phố này và ruồi nhặng vo ve đó
chúng ta được gì
với thân đi nhão này và nền luân lý cồ truyền đó
chúng ta được gì
với thành phố này và đoàn người ngược xuôi trên đại lộ đó
Chúng ta được gì
với thành phổ này và quả lựu đạn nổ tung trong nhà hát đó
Chúng ta được gì
với thành phố và tình yêu đó
Chúng ta được gì
với thành phố này và thành phố này
em ơi !
Chúng ta được gì ?
VIẾT CHO THỦY *
và điệu twist bắt đầu trỗi dậy với ban thủy quân lục chiến đệm nhạc khí tiểu liên trung liên đại liên các bin
... Come on everybody twists...
có phải em khóc
đêm hôm qua
sáng hôm nay
và ngày mai
đôi mắt em đầy những hình ảnh dọa nạt nhưng em nào biết được
... t'es mon copain...je t'aime bien...
em nào biết được
tuổi trẻ các anh lớn lên trong thân cây còm cõi tự do không trổ nhánh cành
tuổi trẻ các anh căng mình trên biểu ngữ phơi da thịt trên rào kẽm gai
...the young's one... darling...
tuổi trẻ ai già thời gian ngủ quên trên trán
tuổi trẻ các anh già đi bằng đạn đồng đục lỗ
trán non bàn tay khư khư cầm mộng tưởng ngàn đời
... tous les garçons et les filles de mon âge...
tuổi trẻ các anh bốc cháy soi ánh sáng vùng tự do bị trấn nước trong hầm tối thâm u
tuổi trẻ các anh chân xỏ vào cùm hai tay vươn lên níu lấy tra tấn
em nào biết được nào biết được
...le monde entier twister yéh yéh yéh !....
em nào biết được tiếng súng đêm nay đập vỡ xác thân ai
hỡi anh thủy quân lục chiến đưa ngực mềm trước miệng súng dửng dưng
hỡi các anh ngày mai nhìn tự do với đôi mắt huyệt sâu đóng cửa
hỡi người yêu nhỏ ngày mai thở không khí tẩy uế độc tài đôi mắt đỏ sưng nhìn gan ruột nào tím bầm chen trong giây xích chiến xa mà
nước mắt rơi không để lại dấu chân nào trong lịch sử
...oh mon papa ! achète-moi un juke-box...
hỡi bọn gian thương đêm nay mưu toan kiếm lời bạc triệu
hỡi những người sau chấn song tù hãm nắm chặt bàn tay sướt ngón mắt bầm đen nhìn đạn đỏ nhởn nhơ trên trời thầm nghĩ đêm nay đời mình đang đặt vào canh bạc sấp ngửa
... down and round and down and round...
hỡi những người đêm nay cuống cuồng đào tẩu
hỡi những người đêm nay chờ tin giờ chót ngã ngũ xin hàng
...c'est comme ça vous twistez...
hỡi những người đêm nay sốt ruột chờ hừng sáng để chạy chọt đập đuôi nhẩy chồm lên cao thế
hỡi những gã ăn mày cả đời không hề ý thức chính trị gia nhập đảng phái đêm nay tan nát
phổi tim trên vỉa hè lê thánh tôn
hỡi em đêm nay em nào biết được !
...daddy said no ! mummy said no ! but we say yeh ! yeh! yeh !
em tuôn nước mắt triệu ngàn rồi cũng chẳng qua như giờ đây anh nhìn xuống con sông
nước chảy xuôi dòng đoạn trong đoạn đục rác rưởi hùa theo...vậy đó em ! vậy đó em !
...oh come on ! let do the twists...
rồi ngày nào đó mẹ em tục huyền sinh con đẻ cái
rồi ngày nào đó trong hiệu cà phê em ngồi chờ người yêu không đến em đau khổ khóc thầm
hay ngày nào đó em nói mê sảng trong cơn xẻ chia nhục thể và cha em lìa đời đêm nay và mẹ em tục huyển và nỗi khổ đau hay niềm hoan lạc của em
c'est comme ça vous twistez !...
rồi sau này con cháu của em con cháu của anh một đêm nào đó lải nhải
...ngày a một tháng a mười một năm a một a ngàn chín a trăm sáu a mươi a ba quân đội đứng lên a làm cách a mạng...
và đứa nhỏ lúc ấy bận nghĩ đến những hòn bi mà nó đã thua tụi bạn hồi chiều
như vậy đó em ! em nào biết được !
(ngày đảo chánh 1-11-1963)
...Oh ! come on
let's twist again
twist again
again...
(ngày chỉnh lý 30-1-64 và v.v..)
Sàigòn, mùa đảo chánh thập niên 60
______
* Ngô Đình Lệ Thủy, con của Ngô Đình Nhu, sau này thiệt mạng trong một tai nạn lưu thông tại Pháp.
ĐOẢN KỊCH
SÂN KHẤU:
sàigòn những ngày có bịnh dịch
VI KHUẨN:
ôi cám ơn thượng đế !
thượng đế đã hồi sinh lại chúng con sau bao nhiêu thế kỷ
cám ơn thượng đế ! cám ơn thượng đề !
CHUỘT :
ôi ! xin thượng đế xét lại
chúng con vô tội
vi khuẩn giết con loài người giết con
chúng con bị hàm oan
ôi tai họa ôi tai họa !
BỌ CHÉT :
thượng đế muôn năm muôn năm !
giờ này là giờ của chúng con
phép lành đã ban đến
ôi mầu nhiệm ôi linh thiêng !
cám ơn thượng đế
NGUỜI :
ôi ! xin thượng đế cứu giá chúng con
những đứa trẻ chết oan uổng
xin thượng đế cứu họa diệt vong
xin thượng đế từ bi hỉ xả
BỐN BỀ :
ôi ! Cám ơn !... xin thượng đế xét lại... muôn năm...
cứu giá chúng con... xin thương... tai họa ôi tai...từ bi hỉ... muôn năm... ôi... ôi... ôi...
TIẾNG VANG TRÊN CAO :
silence !
im đi !
merde !
thượng đế thượng đế cái gì ?
thượng đế là chúng bây đó :
loài vi khuẩn loài người loài bọ chét loài chuột et caetera et caetera...
HẠ MÀN
SAU ĐÓ
trong một vườn cây công cộng nào đó
bà lão trợt té sưng mặt ngồi khóc
cạnh một đứa chốc chốc xem giờ hút thuốc liên miên
cạnh một đứa đọc mãi tờ báo cũ nghĩ tới đàn con bụng lép
cạnh một tượng đá và hai đứa ôm nhau
cạnh một đứa hỏng thi mưu toan một lọ thuốc chuột
chiếc xe ô tô buýt chạy qua
chiếc xe mười bánh chạy qua
chiếc xe taxi chạy qua...
bà lão khóc chán đứng dậy bỏ đi
NGHE NHẠC Ở NHÀ CUNG TIẾN
«les sons et les couleurs s'emmerdent»
Bach !
ngọn đèn phủ dụ vàng xuống
bông hoa hồng
cười đỏ rực rỡ trong
ly nước trong
thở mát xuống bàn thủy tinh xanh
Bach !
Matthäus Passion
tiếng ca mập mạp
rướn lên khuếch đại ngang tiếng
phản lực toạc ngang đầu
Bach
Matthäus Passion
tiếng ca thiên thần ngứa cánh
khua lấp loáng
Bach !
con chó cô cô trợt té xuồng đất lăn cù
quấu ! quấu !...
quấu ! quấu !...
cười bông hoa hồng rực rỡ
đỏ
xanh
Matthäus Passion
Bach !
NHƯ ANH NHƯ TÔI
từ đứa nhỏ sơ sinh đui mù
từ tuổi già lãng trí
từ niềm vui tạo tác của thượng đế
từ hạnh phúc tuyệt vời
từ phát minh kỳ diệu
từ chiếc xe hàng nổ lốp
chúng ta đều là nạn nhân
từ hạt giống di truyền
từ quả bom nổ chậm
từ ngôn từ đặt ra
từ ý thức khám phá
từ tình cảm rung động
từ suy nghĩ dành riêng
từ trí khôn đánh mất
chúng ta đều là nạn nhân
từ quả đất xoay quanh mặt trời
từ ánh sáng nhiệm mầu
từ thân thể xâm nhập kỳ thú
từ ngũ giác tinh vi
từ biển xanh máu đỏ
từ chân lý trên cao
từ côn trùng thảo mộc
chúng ta đều là nạn nhân
từ dãy đất chia đôi .
từ màu da khác biệt
từ thơ ngây xanh mắt
từ giông bão mặt trời
từ con chuột sình thối
từ phương thuốc thần diệu
từ rào gai đối nghịch
từ tự do sổ lồng
chúng ta đều là nạn nhân
từ tình yêu đùm bọc
từ oán hận không tên
tù gương mặt diễm kiều
từ đôi môi sai lệch
từ mũi dao âm thầm
từ mưu toan bóng tối
chúng ta đều là nạn nhân
từ hành tinh chuyển vận
từ ngân hà dan díu
từ nguyên tử phân thân
chúng ta đều là nạn nhân
từ anh là anh
từ tôi là tôi
chúng ta đều là nạn nhân
từ đầu đển cuối
chúng ta đểu là nạn nhân
BÀN TIỆC CỦA CHÚNG TA
sinh viên ngào xuống đường
chính khách trộn xôi thịt
chí sĩ hàm nàm
việt cộng xào mã tấu
plastic nhân thịt hoa kỳ
mìn định hướng nấu đậu trả đũa
đại tướng nhồi râu xốt thập cẩm
khúc quanh lịch sử lăn bột
trai thế hệ nhúng dấm
lỗ trí thâm rút xương chừa gân
trẻ con chưng biểu ngữ
tài xế ôtôbuýt flambé
quốc vương chiên kiểu dĩ hòa vi quý
hỡi anh hỡi em
chúng ta hãy ngồi vào bàn tiệc này và đừng nên thắc mắc làm chi
vì trên một bàn tiệc xa xôi khác hoàn toàn bí
mật với chúng ta
đã có nhiều chiếc đầu hói mưu toan giải quyết hộ vấn đề của chúng ta cùng lúc với toàn bộ đông nam á hay cùng lúc với những bọn có thực đơn tương tự
và ở đây bàn tiệc của chúng ta không ngớt thay thức ăn
tim óc của những kẻ ngã gục - kể cả trẻ con - được dọn thành món nhấm tân kỳ da họ được lột bày bán công khai
thực đơn phải nối giấy để thêm mục
đứa nhỏ nghe radio chửi thề đ.m. nhiều khúc quanh lịch sử như vầy làm sao nhớ nỗi
chúng ta ngồi ăn đây mà không bao giờ quên mình chưa được uống nước
chúng ta không ngớt khát nước không ngớt khát nước
ngay cả con cháu chúng ta
chiều nào bọn chúng cũng ra xem bọn người đặt cống lấy nứớc đồng nai
chúng vẫn thả bóng bắt dế hồn nhiên
chúng vẫn tin tưởng hồn nhiên nước ngọt
sẽ về cho tất cả mọi người
hỡi các con !
đến cha anh đã chết của các con cũng phải thổ huyết lần thứ hai lần thứ ba trong lòng đất này
tháng hai 1965
BÀI CÁCH TRÍ CỦA CHIẾN ĐỊA
thân thể người ta chia ra làm 2 phần :
đầu
và
mình
HỒI SINH
hãy vừa làm tình vừa yêu nhau
hãy vừa làm tình vừa tuyên chiến
hãy vừa làm tình vừa thương thuyết hòa bình
hãy vừa làm tình vừa tham thiền nhập định
hãy vừa làm tình vừa lên thiên đàng
hãy vừa làm tình vừa sa dịa ngục
hãy vừa làm tình vừa thành lập chính phủ
hãy vừa làm tình vừa giảng thuần phong mỹ tục
hãy vừa làm tình vừa mưu tính trả thù
hãy vừa làm tình vừa tra đầu vào thòng lọng
hãy vừa làm tình vừa nghĩ chuyện cứu nước
hãy vừa làm tình vừa mơ tưởng người đàn bà vú lớn
hãy vừa làm tình vừa tranh đấu tự do
hãy vừa làm tình vừa gân cổ đấu tố
hãy vừa làm tình vừa giấu tiền nuôi dưỡng vợ con
hãy vừa làm tình vừa cám ơn thượng đế
hãy vừa làm tình vừa vùi đầu trong da thịt
chừng ấy chúng ta hãy lấy gương soi để nhận diện ra bộ mặt thực đẵm mổ hôi của mình
No comments:
Post a Comment