Tuesday, July 15, 2008

Đạo Sĩ Phật Ma


Tây Du Ngoại Truyện

Tây Du Ký nguyên tác của Ngô Thừa Ân. Truyện kể một vị sư đời Đường tức Đường Tam Tạng, pháp danh Huyền Trang, lên đường đi từ Trung Hoa sang phía Tây, tức Ấn Độ, để thỉnh kinh. Nhằm hỗ trợ mình chống lại bọn yêu ma dẫy đầy trên đường hành hương, thầy thu bốn đồ đệ:
Tôn Hành Giả tự Ngộ Không, cốt khỉ, đã từng đại náo Thiên đình nên còn có hỗn danh là Tề Thiên Đại Thánh, biết thất thập nhị huyền công, tài nghệ siêu phàm, tánh tình bướng bỉnh cương trực.
Trư Bát Giới tự Ngộ Năng, cốt heo, vốn là Thiên Bồng Nguyên Soái vì ghẹo cung nữ nên bị đọa. Tánh tham thực mê dâm, tài nghệ trung bình.
Sa Tăng tự Ngộ Tịnh, cốt thủy quái hoàn lương, tánh lười biếng nhu nhược, tài nghệ tầm thường.
Con ngựa Tam Tạng cỡi vốn là Rồng Ngọc Thế Tử Long Vương mắc đọa, nay phục thiện.
Hồi sau đây không có trong nguyên tác của Ngô Thừa Ân, vì vậy gọi là Tây Du Ngoại Truyện
Lão Phật Ma giở trò tà mị
Tôn Ngộ Không dụng phép ngũ hành


Đây nói qua về thầy trò Tam Tạng ngày nọ trên đường hành hương như mọi bữa, Tề Thiên kẹp nách thước bảng đi trước mở đường, Sa Tăng cổ đeo chuỗi chín sọ người, tay cầm bửu trượng, tay cầm dây cương dắt ngựa Tiểu Long có Tam Tạng ngồi trên, Bát Giới đi sau cùng, vác đinh ba trên vai hộ tống.
Ngày đi đêm nghỉ, sau nhiều trận gian nan, giờ đã gần tới phương Tây. Đã bốn ngày rày không gặp yêu quái khuấy phá, thầy trò không khỏi ngạc nhiên, nhưng trong bụng cũng mầng thầm. Vì vậy Trư Bát Giới khoái chí cất tiếng hát eng éc theo chim chóc.
Tới trưa, thầy trò đi vào một con đường nhỏ hẹp, một bên là vách núi chớn chở, một bên là vực thẳm sâu hút. Bỗng Tề Thiên ngó thấy một tảng đá lớn chân bít đường bèn ra hiệu cho mọi người dừng lại. Tề Thiên lấy tay đẩy, tưởng là chướng ngại tầm thường, không dè tảng đá không nhúc nhích. Tức giận, Hành Giả chêm thước bảng dưới tảng đá mà xeo, tảng đá cũng không cục cựa. Bấy giờ Ngộ Không mới để ý thấy trên tảng đá có khắc lờ mờ hai chữ “trấn thạch.” Tề Thiên bực tức kêu Sa Tăng và Bát Giới xăn tay áo lên tiếp sức, tảng đá vẫn lù lù nằm im.
Ba anh em còn đang ì ạch, bỗng từ trên sườn núi vọng xuống tiếng la:
--Ngừng lại! Hãy ngừng lại! Hỡi bọn quỷ sứ từ đâu tới đẩy trấn thạch của ta.
Ba anh em giựt mình ngó lên thấy từ trên núi chạy xuống một đạo sĩmặc nửa áo cà sa nửa áo giấy, một tay cầm cây thiền trượng một tay chỉ cầm hồ lô, mặt nửa trắng nửa đen, ánh mắt để lộ một bên từ bi, một bên hung quang, râu mọc dưới càm một bên dài ngoằn trắng phao, một bên chổi xể đen nghịt, đầu nửa bên cạo trọc nửa bên cạo trọc nửa bên tóc rối rễ tre, rõ ràng dị tướng, quái điên. Đạo sĩ nhảy phóc xuống đường đứng chễm chệ trên tảng đá tiếp tục nạt nộ. Tề Thiên nhướng mắt chiếu yêu ngó đạo sĩ, không thể nhân ra là người thường hay yêu quái. Hành giả lên tiếng:
--Thì ra cục đá mắc dịch này là của nhà ngươi đó hả? Vậy thì may lắm! Nhà ngươi hãy mau mau dời nó đi chỗ khác cho thầy trò ta đi qua.
--Thầy trò nhà ngươi đi đâu?
Bát Giới nãy giờ đẩy tảng đá xuất mồ hôi hạn nên đổ quạu:
--Bớ thằng cha đạo sĩ mặt rửa không sạch kia! Thầy trò ta đi đâu mắc mớ gì mà mi hỏi. Có dẹp trấn thạch mau đi không? Bằng không ta sẽ bửa cho một cái cào cỏ phun máu đầu bây giờ.
Thấy tình trạng gay go, Tam Tạng bèn xuống ngựa xá một cái lên tiếng:
--Bần Tăng kính chào đạo sĩ. Xin đạo sĩ chớ nóng giận vì đồ đệ của Bần Tăng vốn người thô lậu nên ăn nói có phần lỗ mãng. Bần Tăng là Huyền Trang được vua nhà Đường cử đi Tây Phương thỉnh kinh.
--Thỉnh kinh! Té ra bọn ngươi đi thỉnh kinh!
Đạo sĩ nói lớn như vậy rồi ngửa cổ lên trời ré cười nghe rất chói tai. Ngộ Không hầm hầm lên tiếng:
--Đi thỉnh kinh thì sao? Ngươi mà cười cợt thì coi chừng thiết bảng ta đập cho nát sọ.
--Đồ khỉ già mắc phong kia chớ có lớn lối! Ta cười là cười cho thầy trò nhà ngươi sanh sau đẻ muộn mà còn làm phách. Như ta đây đi thỉnh kinh đã gần một trăm năm nay, tới nơi nầy đã ngót ba chục năm rồi mà không thể tiến lên được nữa, nói gì tới bọn ngươi mới chưn ướt chưn ráo...
--Cái đó là chuyện riêng của mi, Trư Bát Giới ngắt ngang. Mi muốn ở lại đây lấy vợ đẻ con thì mặc kệ mi. Hãy xê ra cho thầy ta tiếp tục lên đường thỉnh kinh.
Lão đạo sĩ nổi giận tóc râu dựng đứng:
--Đồ lợn lòi ăn nói càn rỡ! Ta không thỉnh được kinh thì chẳng ai đi thỉnh kinh được hết.
Tề Thiên nện thước bảng xuống đất làm cả núi rừng rung rinh:
--Mi là ai mà ăn nói phách lối như vậy?
Đạo sĩ lại ré cười một hồi:
--Này hãy vảnh tai khỉ lên mà nghe. Ta là đạo sĩ Phật Ma! Nay biết danh hiệu ta rồi thì hãy mau mau cút đi cho khuất mắt.
Trư Bát Giới tứ cgịan rống ột ột sùi bọt mép:
--Cái quân mặt nám phân nửa kia! Phật là Phật, ma là ma. Cái tên nhà ngươi xà bần như vậy nghĩa làm sao?
Đạo sĩ trỏ thiền trượng vào mặt Bát Giới:
--Hãy ngoái lỗ tai heo mà nghe ta giải thích đây. Phật là khi gặp ma, ta dùng phép Phật để mà trị. Bọn ngươi thấy quanh vùng này có yêu quái nào khuấy phá chăng?
--Quả có vậy, Tam Tạng lên tiếng, từ bốn ngày nay ta không gặp yêu quái. Nhưng còn Ma là nghĩa làm sao?
--Ma là khi gặp bọn sư tăng như mi ta dùng phép ma để mà thử. Phật Ma cái nghĩa là như vậy đó, thằng trọc đầu đã rõ chưa?
Trư Bát Giới hét lớn:
--Bớ thằng đạo ma đạo quỷ kia! Chớ có hỗn láo với thầy ta!
Nói rồi cầm đinh ba bửa xuống đầu đạo sĩ . Phật Ma đưa thiền trượng lên đỡ . Hai bên xáp chiến được hai hiệpbỗng đạo sĩ nhảy lui, trỏ ngón tay vào đinh ba của Bát Giới trổ phép hét lớn:
--Tiểu! Tiểu!
Tức thì cây cào cỏ teo lại, chỉ còn lớn bằng cái lược giắt đầu, không thể sử dụng làm khí giới được nữa. Tề Thiên thấy nguy xông lên cứu trợ Bát Giới, múa thiết bảng đánh nhầu. Được mười hiệp bất phân thắng bại, Phật Ma bèn nhảy lui và lại trổ phép, chỉ vào thiết bảng mà hét:
--Tiểu! Tiểu!
Hành Giả cũng vội vàng niệm chú định thể cho thiết bảng đừng co giãn. Nhưng chỉ được một chập, Hành Giả yếu thế, thiết bảng rút lại nhỏ bằng cây tăm xỉa răng, trở thành vô dụng. Hành Giả thất kinh với tay sau gáy nhổ chùm lông thổi thành cả chục Tế Thiên vây đánh Phật Ma. Không hề nao núng, lão chỉ tay vào đám khỉ niệm lớn: “Tiểu! Tiểu!” tức thì cả bọn khỉ teo lại nhỏ bằng đám ruồi nhặng. Hành giải cả kinh vội vàng thu hồi lông phép trở lại giắt vào gáy.
Đạo sĩ cười hễ hả:
--Con khỉ đỏ đít kia bộ đã hết phép rồi chăng? Ta khuyên ngươi nên đổi nghề sơn đông mãi võ mà kiếm ăn chớ đừng đi theo thầy chùa mà có ngày trụi hết lông cổ.
Đoạn quay sang trỏ vào mặt TamTạng:
--Cái thằng trọc đầu này đã chịu từ bỏ chuyện thỉnh kinh chưa?
Huyền Trang chắp hai tay trước ngực:
--A Di Đà Phật! Bần Tăng phụng mệnh Đường Thái Tôn và Quan Thế A^m Bồ Tát lên đường sang Tây Phương thỉnh kinh. Nay sứ mạng chưa tròn, đâu thể bỏ ngang được.
--Khá khen nhà ngươi trì dạ. Được lắm! Muốn tiếp tục ta sẽ cho tiếp tục. Nhưng trước hết phải trả xong ba câu hỏi của ta về Phật Pháp cái đã, rồi ta sẽ cho dời trấn thạch cho đi. ngươi là người tu hành ắt phải rành đạo pháp, vậy ngươi có khứng chịu chăng?
Huyền Trang cúi đầu suy nghĩ một hồi, đoạn lên tiếng:
--A Di Đà Phật! Bần Tăng xin cố gắng trả lời với sự hiểu biết Phật Pháp thô thiển của mình.
Đạo sĩ rống lên cười oang oang:
--Hay lắm! Vậy hãy nghe ta hỏi đây. Câu thứ nhứt: Ngươi sang Tây phương thỉnh kinh để tìm gì torng đó?
--A Di Đà Phật! Thỉnh kinh là để tìm chân lý trong kinh.
--Cái thân của ngươi là hư giả hay chân thật?
--Cái thân của ta là hư giả.
--Ha! Ha! Ha! Ngươi dùng cái hư giả để tìm chân lý, vậy phỏng đăng chăng?
Huyền Trang cúi đầu không biết đáp ra làm sao. Đạo sĩ đưa cao thiền trượng và hồ lô lên trời rống cười một tràng dài, đoạn hỏi tiếp:
--Này nghe ta hỏi câu thứ hai đây: Thái tử Sĩ Đạt Ta quả có thành Phật Thích Ca hay không?
--A Di Đà Phật! Thái tử Sĩ Đạt Ta quả có thành Phật Thích Ca.
--Thế nhưng chúng sanh có cái thực ngã, tức là có cái Ta thực sự hay không?
--Cái ta của chúng sanh chỉ là giả tướng. Chúng sanh không có thực ngã.
--Ha! Ha! Ha! Khi ở trên trần th Thái tử cũng là một chúng sanh không có thực ngã, vậy Thái tử Sĩ Đạt Ta lấy cái “Ta” nào để mà thành Phật Thích Ca? Cái gì thành Phật, ngươi hãy đáp ta nghe thử!
Huyền Trang một lần nữa lại cúi đầu, không tìm được câu trả lời. Đạo sĩ lại rống cười hai tràng dài, hỏi tiếp:
--Này! Đây là câu hỏi thứ ba mà cũng là câu chót. Ngươi đáp không được thì đừng có hòng đi thỉnh kinh. Nghe đây: Ngươi thỉnh kinh về Trung Quốc để làm gì?
--A Di Đà Phật! Ta thỉnh kinh về để thuyết pháp tế độ chúng sanh.
Ha! Ha! Ha! Ngươi há không biết Phật đã dạy ông Tu Bồ Đề: “Như Lai nói thuyết pháp tức là không có pháp gì có thể thuyết được, mới gọi là thuyết pháp.” Vậy ngươi đòi thuyết pháp rồi mới thuyết bằng cách nào?
Huyền Trang bàng hoàng, mồ hôi tháo ra ướt đầm áo cà sa, không biết cách gì mà giải đáp.
Phật Ma đắc ý lại ngửa cổ cười ba tràng dài rồi đưa hồ lô lên cao:
--Người là sư Tăng mà không thông đạo pháp, vậy không xứng đáng đi thỉnh kinh. Ngươi phải ở lại đây với ta mà chờ đợi người trí tuệ làm công việc đó.
Nói xong Phật Ma niệm chú trỏ miệng hồ lô về phía Tam Tạng hét lớn:
--Hô thâu!
Tam Tạng bị hút bay lên và lọt vào trong đáy bình. Ba đệ tử cả kinh nhào tới vây lấy Phật Ma kêu gào:
--Hãy trả thầy lại cho ta! Đồ nghiệt súc!
Nhưng đạo sĩ đã rùng mình độn thổ biến mất. Tề Thiên, Bát Giới và Sa Tăng ngó nhau ngơ ngẩn. Bấy giờ thiết bảng và đinh ba trở lại hình dáng bình thường. Bát Giới gãi bụng kêu ột ột rồi lên tiếng:
--Tôi đề nghị ba anh em mình kiếm gì ăn cái đã rồi hẳn hay.
Sa Tăng họa đồng:
--Ăn rồi mình ngủ một giấc cho lại sức..
Tề Thiên trừng mắt gạt phắt:
--Chuyện cứu thầy như dầu sôi lửa bỏng mà hai người chỉ nghĩ tới toàn chuyện ăn ngủ. Bộ muốn bị ta khỏ thiết bảng cho u đầu hay sao?
Bát Giới rên rỉ:
--Đại ca ôi! Đại ca nhỏ người lại ăn toàn hoa quả nên nhịn đói không sao. Còn tôi quen ăn thịt cá lại bụng lớn bằng thùng nước lèo, nhịn đói một buổi là hết xí quách, xin đại ca nghĩ lại thương tình.
Nói rồi nhếch mõm rên éc éc. Tề Thiên thấy vậy tội nghiệp:
--Thôi được, huynh đệ ta vừa ăn vừa bàn tính công việc cũng được.
Trong khi ăn, Tề Thiên lên tiếng:
--Ngày mai Bát Giới phải tới động của thằng Phật Ma mà khiêu chiến.
Bát Giới giựt mình làm rớt miếng thịt đang cầm trên tay:
--Không được đâu đại ca ôi! Thằng đó pháp thuật cao cường, rủi nó thu người tôi teo lại nhỏ xíu, tôi hết phương lấy vợ là kể như tàn đời luôn!
Hành Giả ngẫm nghĩ rồi nói:
--Ta có kế này: Mi tìm cách nói khích cho nó không sử dụng phép “tiểu tiểu” rồi lừa thế mà trị nó đặng giải cứu cho thầy ta.
Cực chẳng đã, sáng hôm sau Bát Giới đành phải vác cào cỏ đến trước cửa động Phật Ma mà mắng chửi inh ỏi. Tề Thiên và Sa Tăng ẩn núp chờ cho đạo sĩ bước ra để vây đánh. Chợt cửa động sịch mở rồi Tam Tạng từ trong lững thững đi ra. Bát Giới mừng quá tưởng sư phụ đã được thả nên kêu “Thầy!” một tiếng rồi chạy tới. Tề Thiên vội vàng la lên:
--Bát Giới chớ có khinh động! Coi chừng mắc mưu Phật Ma!
Quả nhiên, liền lúc đó trong động lại bước ra một Tam Tạng khác, y hệt như Huyền Trang. Tề Thiên nhướng mắt chiếu yêu mà nhìn cũng không phân biệt được trong hai Tam Tạng đứng đó, ai thiệt ai giả. Tôn Ngộ Không gãi đầu bối rối.
Bỗng Tam Tạng thứ hai ngứa cổ cười ha hả rồi rùng mình hiện nguyên hình là Phật Ma. Bát Giới nhào tới mắng chửi:
--Đồ nghiệt súc! Dám dùng yêu thuật mà con mắt anh em ta. Mi có giỏi thì bỏ phép “tiểu tiểu”, cởi áo ra đây cùng ta vật lộn coi ai thắng ai bại cho biết.
Đạo sĩ cất giọng oang oang:
--À thì ra bọn ngươi đã sợ phép “tiểu tiểu” của ta rồi phải không? Úi cha! Sá gì một phép mọn đó! Ta hứa bỏ không dùng phép “Tiểu tiểu” và cũng cam đoan không sử dụng hồ lô. Nhưng ta không thèm vật lộn với loài heo hôi thúi. Ta chấp hết ba con súc cùng ta giao đấu một lượt.
Tề Thiên và Sa Tăng nghe vậy xông ra, ba anh em cùng vây Phật Ma vào giữa mà đánh. Thiền trượng, thiết bảng, đinh ba, và chuỗi sọ va chạm vang dậy cả một góc trời, cát bụi bay mù mịt. Tới hồi thứ 9, Phật Ma có vẻ núng thế nhảy lùi ra xa, chỉ tay vào chuỗi sọ và đinh ba niệm chú. Bát Giới thất kinh la lên:
--Nè! Khi nãy mi đã giao hẹn không dùng phép “tiểu tiểu,” bộ nuốt lời câu chăng?
Phật Ma không thèm trả lời, vọt miệng hét lớn:
--Đại! Đại!
Tức thì sọ người vụt phình ra, chín cái sọ lớn như 9 cái lu nước, còn đinh ba thì vụt dài ra, vòng ôm lớn hơn cái cột đình, Sa Tăng, Bát Giới cầm không nổi, té lăn, khí giới sút khỏi tay nằm chình ình trên mắt đất. Phật Ma lại trỏ sang thiết bảng hét lớn
--Đại! Đại!
--Tề Thiên lại niệm chủ định thế, cố sức giằng co với đạo sĩ. Nhưng tới khi Phật Ma hét “Đâi! Đại!” ba lần liên tiếp thì thiết bảng trở nên lớn hơn cây cổ thụ, ngã bật ra sau lôi Tế Thiên té lăn cù.
Phật Ma đắc chí cười ha hả. Ba anh em Tề Thiên lồm cồm bò dậy, mặt mũi sượng sùng, còn chưa biết tính sao thì đạo sĩ đã lên tiếng:
Bọn người đã chịu thua ta chưa? Và chịu bỏ chuyện đi thỉnh kinh chưa?
Tề Thiện giận run, mặt đỏ như mồng gà.
--Mi giỏi tài sử dụng tà thuật mà lấn áp anh em ta chớ hay ho gì? Có giỏi thì sử dụng chánh pháp mà thắng, ta mới thiệt tình chịu thua, bỏ chuyện thỉnh kinh.
--Hay! Hay! Vậy theo mi khi xưa Đức Thích Ca dụng Phật thủ làm núi ngũ hành đè mi là sử dụng tà thuật hay chánh pháp?
--Là chánh pháp bởi Đức Thích Ca dùng phật thủ để trị võ lực.
--Đúng lắm! Vậy nếu bây giờ ta thách mi nhảy quua bàn tay ta, nếu nhảy được ta sẽ nhường đường cho thầy trò nhà mi đi thỉnh kinh, mi mới tính làm sao?
Tề Thiên gãi đầu tư lự. Phật Ma cả cười:
--Ha! Ha! Ngon lành hơn cả Thích Ca, ta sẽ cho mi nhảy ba lần. Thôi ta tha cho mi về suy nghĩ một đêm, sáng mai nếu dám nhảy thì vác mặt tới đây ta xòe tay cho mà nhảy.
Nói xong đạo sĩ lôi Tam Tạng vào động đóng kín cửa lại. Ba anh em thu lượm binh khí bây giờ đã trở lại hình dạng bình thường rồi lủi thủi ra về, trong bụng hoang mang. Tối đêm đó Tề Thiên nằm ôn lại chuyện cũ:
Hồi xưa Tôn Hành Giả từng lên tới trời loạn đả thiên cung, không ai địch nổi. Sau phải rước Phật Thích Ca tới cứu viện. Thích Ca xòe bàn tay nói nếu Hành Giả nhảy quua được thì trời sẽ nhường ngôi báu cho. Hành Giả chống thiết bảng nhảy vọt lên tới trời thấy năm cây cột của thiên đình, nhổ lông hóa ra viết mực, đề lên cột tám chữ: “Tề Thiên Đại Thánh đi chơi tới đây,” rồi đái vào một gốc cột để làm dấu, sợ Trời nói ngược. Khi Hành Giả dùng cân đẩu vân hạ mình đáp xuống, chẳng dè thấy chữ mình viết nằm ở đầu ngón tay Phật, đưới ngón tay còn bọt nước đái. Bàn tay Thích Ca úp xuống, năm ngón hóa thành năm ngọn núi ngũ hành đè Tề Thiên nằm kẹt cứng ở chân núi . Mãi tới năm trăm năm sau, khi chướng nghiệp đã dứt, khiến dun rủi cho Đường Tam Tạng thỉnh kinh đi ngang qua đó, động lòng từ bi, gỡ lá bùa lục tự: “Án Ma Nị Bát Rị Hồng” dán trên đỉnh núi, Tề Thiên mới xô bật ngũ hành sơn mà thoát thân. Từ đó theo thầy hành hương cho tới bây giờ.
Sau khi ôn lại và suy nghĩ về chuyện cũ, Tế Thiên nhận thấy sở dĩ mình không nhảy qua khỏi bàn tay Phật Thích Ca là tại vì mình chấp bàn tay đó và sợ nó quá lớn. Bởi chấp và sợ nên mình đã thất bại. Do đó bây giờ Hành Giả nghĩ ra một cách...
Hừng sáng hôm sau, Tề Thiên bỏ hai em còn nằm ngủ ngáy pho pho, một mình tới tìm Phật Ma khiêu chiến:
--Bớ thằng quỷ mặt nám hãy ra đây xòe bàn tay cho ta phóng uế!
Phật Ma bước ra trỏ vào mặt Tề Thiên:
--Đồ khỉ già mắc gió! Bộ gấp chết lắm sao mà vừa tảng sáng đã dẫn xác tới đây nạp mạng?
--Thôi đừng có nhiều lời! Hãy mau xòe bàn tay ra đây cho lão Tôn bước qua cho giãn gân cẳng.
Phật Ma cả cười, xòe bàn tay mặt dựng đứng lên:
--Nào! Hãy làm trò khỉ cho ta coi chơi!
Tề Thiên niệm chú diệt chấp, định tâm coi như bàn tay không có rôiì chống thiết bảng tung mình vọt lên không. Quả nhiên, đối với Hành Giả bàn tay của Phật Ma bây giờ không có nữa. Nhưng cũng đồng thời vì vậy mà Hành Giả không biết mình đã nhảy qua bàn tay được chưa, giống như một lực sĩ nhảy cao mà không có giây căng. Vì vậy khi nghe bên tai đạo sĩ hét lớn hơn: “Đại! Đại!” Tề Thiên sợ Phật Ma thừa cơ mình đang hoang mang mà úp bàn tay xuống mình không ngó thấy thì nguy lắm. Tề Thiên vội vàng lộn người ra xa và từ từ hạ mình xuống đất.
Phật Ma cất cổ cười ngạo nghễ:
--Nào! Trò khỉ của ngươi chỉ có vậy thôi à? Nhảy cao chưa được trăm thước đã té nhào xuống đất, bộ mi bị trúng gió hả? Nè! Kể như cái nhảy thứ nhất của mi đã bị thất bại rồi đó nghe.
Tề Thiên lẳng lặng không đáp. Rồi chợt nghĩ ra một kế, lên tiếng:
--Nè! Ta giao ước miệng làm sao ta lọt qua được phía bên kia bàn tay là kể như ta thắng cuộc, mi chịu không?
Phật Ma chớp mắt ba cái, đoạn cười ngất:
--Ồ! Sá gì cái mẹo vặt của đồ khỉ già hết gân mà ta không chịu? Nào! Mi nhảy cái thứ hai đi.
Đạo sĩ vừa nói vừa xòe lại bàn tay để trước mặt Tế Thiên. Nhanh như cắt, Tề Thiên vọt mình lên cao định bay bọc hậu vòng ra phía sau, chợt nghe Phật Ma hét lớn:
--Trương! Trương!
Bàn tay Phật Ma chợt giãn ra bề ngang, cong theo hình vòng cung và sắp ốp tròn lại như cái bồ lúa. Tề Thiên cả kinh vội vàng đạp mạnh cả hai chân lên vách bàn tay vọt bắn ra xa để thoát thân. Phật Ma đắc chí cười khanh khách:
--Khỉ già ơi! Cái nhảy thứ hai cũng đã hư rồi. Còn muốn thử luôn cái thứ ba hay không?
--Thôi! Ta hẹn mi ngày mai sẽ kết thúc.
Tôn Ngộ Không buồn bã trở về thuật lại cho hai em nghe mọi sự. Ba anh em ngó nhau thở dài không biết tính kế gì mà giải thoát được cho thầy mình bây giờ. Chợt Hành Giả vỗ đùi hớn hở nói với hai em:
--Thích Ca! Phải rồi, chỉ có Phật Thích Ca mới biết giải phép này vì Ngài đã sử dụng phép phật thủ mà đè ta khi trước.
Vậy ta phải đi thỉnh Ngài tới đây cứu nạn mới được.
Bát Giới và Sa Tăng cũng đồng thinh la lên:
--Phải lắm! Phải lắm!Đại ca tính như vậy rất phải. Có vậy mà hai đệ u mê quá nghĩ không ra.
Thôi hai em ở đây chờ, ta đi ngay sang động A Di Đà thỉnh Ngài Thích Ca tới trị thằng Phật Ma cho sớm.
Nói rồi, Hành Giả tung mình lên mây dùng cân đẩu vân nhắm hướng Tây bay thẳng. Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy động A Di Đà khuất đám mây ở đằng xa, Hành Giả sà mình đáp xuống. Thái Thượng Lão Quân và Nam Cực Tiên Ông sang thăm viếng Phật Thích Ca đang ngôiì đánh cờ ngoài vườn trước bỗng ngó thấy Tề Thiên đùng đùng chạy vào, thất kinh hồn vía tưởng là Tề Thiên lại kiếm chuyện sanh giặc với thiên đình nên vội vàng đứng dậy nghiêng mình thi lễ:
--Kính chào Đại Thánh giáng lâm. Chúng tôi nghe nói Đại Thánh theo Tam Tạng đi thỉnh kinh, chẳng hay vì cớ gì mà lại một mình tới đây coi bộ gấp rút dữ vậy?
--Kính chào nhị vị. Ta tới đây để thỉnh Phật Thích Ca. Chẳng hay Ngài có mặt ở động A Di Đà hay chăng?
Thái Thượng lên tiếng:
--Thiệt rủi cho Đại Thánh quá! Ngài Thích Ca đã lên đường ngao du từ hơn tháng nay. Chính hai anh em chúng tôi có chút việc cần cũng đang nán chờ Ngài về để thỉnh ý.
Tề Thiên bứt lông đầu la hét:
--Chao ôi! Ta đi thỉnh kinh hiểm nguy vất vả mà ổng ở đây tà tà đi ngao du sơn thủy. Bây giờ ta mới biết liệu làm sao?
Nói rôiì Tề Thiên hậm hực co giò đá văng hòn đá lớn trong sân. Nam Cực hoảng kinh can gián:
Xin Đại Thánh bớt giận. Chắc Ngài Thích Ca cũng sắp tới nơi. Hay là mời Đại Thánh ngồi xuống đánh cờ chơi với anh em chúng tôi trong khi chờ đợi.
--Đánh cờ! Việc ta nóng như lửa đốt mà ông còn rủ ta ngồi xuống đây ung dung đánh cờ. Thì ra các ông không rõ chuyện hồng trần là cái gì hết! Ta đánh cờ ở đây một giờ, hai em ta ở dưới thế trông mút mắt một năm, mấy ông có biết?
Sẵn trớn bực tức, Hành Giả xáng một cây thiết bảng đập bàn cờ tét ra làm hai, mấy con cờ văng ra tứ phía rớt xuống trần thành trận mưa đá, dân chúng bị một phen u đầu và thiệt hại mùa màng rất nhiều.
Thái Thượng và Nam Cực mất vía, rối rít luôn miệng:
--Xin Đại Thánh bớt giận! Xin Đại Thánh bớt giận!
Nghe tiếng huyên náo, một tiểu đồng từ trong động A Di Đà chạy ra la lớn.
--Xin quý vị hãy bình tâm, chớ khá động thủ. Việc đâu còn có đó! Trước khi lên đường, Ngài Thích Ca có dặn tôi một việc.
Tề Thiên nóng nảy:
--Việc gì, mau nói ta nghe coi!

Tiểu đồng quan sát Hành Giã từ đầu tới cẳng rồi lên tiếng hỏi:
--Ông mặt khỉ này là Tề Thiên Đại Thánh phải không?
Hành Giả nén giận nhủ thầm quả là lừa con không sợ cọp:
--Chính thị! Thích Ca căn dặn tiểu tử việc gì nói mau kẻo ta sốt ruột.
Tiểu đồng rút trong ngực ra một phong thơ:
--Ngài Thích Ca dặn khi ông tới đây, đưa cho ông thơ này, và dặn ông cứ y theo đó mà làm.
Hành Giả vội vàng mở phong thơ, rút ra một tờ giấy màu vàng, bên trên có viết hai câu bằng son đỏ:
Xuyên thủ do quang
Thoát thủ do huyết
Hành Giả vò đầu không hiểu ý, day qua hỏi tiểu đồng :
--Ngài Thích Ca còn dặn gì nữa không?
--Dạ thưa không... À, thiếu chút nữa quên mất. Ngài dặn: “Khi khắc phục xong hãy thổi vào đạo bùa.” Có vậy thôi.
Hành Giả thấy có nán lại lâu hơn nữa cũng vô ích nên vội vàng dùng cân đẩu vân bay trở về, không kịp kiếu từ nhị vị tiên ông. Tôn Ngộ Không đem tự sự ra bàn với Bát Giới và S aTăng. Cả hai cũng mù tịt, không hiểu ý Thích Ca muốn nói gì. Đêm đó Ngộ Không thao thức suy nghĩ hoài vẫn không biết phải hành sự ra sao cho đúng theo cẩm nang của Phật Thích Ca. Càng sốt ruột hơn nữa khi nghe một bên Bát Giới hếch mũi ngáy ủn ỉn, một bên Sa Tăng phè cánh kéo cưa rào rào.
Vừa hừng đông, Tề Thiên dắt đạo bùa vô ngực rồi phi thân đến động Phật Ma khiêu chiến, Bát Giới và Sa Tăng theo sau hỗ trợ phòng khi bất trắc.
Phật Ma mở cửa động dắt Tam Tạng ra trói ở gốc cây rồi vươn vai ngáp một cái dài trỏ vào mặt Tề Thiên:
--Đồ khỉ đầy xà mâu bọ chét kia! Sao chẳng chịu xuống chợ hát sơn đông mãi võ kiếm ăn mà còn dám vác mặt tới đây khuấy động giấc ngủ của ta?
--Thôi! Đồ yêu quái râu chổi chà đầu cạo không sạch kia đừng có nhiều lời. Hãy xòe tay cho lão Tôn đái một cái. Lão Tôn mắc lắm rồi!
Phật Ma xòe bàn tay mặt ra, nhăn răng cười hềnh hệch:
--Nè! Thằng khỉ già! Ta nhắc cho nhớ đây là lần thứ ba mà cũng là lần chót. Nếu mi thất bại thì thầy trò mi phải cuốn gói trở về quê quán lấy vợ, đổi nghề khác làm ăn nghe chưa?
--Lão Tôn đâu có quên giao ước, nghiệt súc khỏi cần nhắc nhở vô ích.
Tề Thiên lùi lại ba bước định thần ngó trân bàn tay của đạo sĩ. Trời vừa hừng sáng, mặt trời mới ló dạng ở phương Đông sau lưng đạo sĩ , ánh thái dương lọt qua kẻ tay của Phật Ma lóa chóa. Bỗng Ngộ Không chợt hiểu ý dặn của Thích Ca “Xuyên thủ do quang,” Tề Thiên rùng mình biến thành một đạo hào quang nhắm kẽ tay của Phật Ma phóng tới. Đạo sĩ vụt hét lớn:
--Hắc! Hắc!
Tức thì trong lòng bàn tay của Phật Ma hiện ra một lỗ đen ngòm hút chặt đạo hào quang của Tề Thiên cuốn vào trong đó, không cưỡng lại nổi. tề Thiên chỉ kịp la nhỏ “Nguy tai!” rồi mất hút trong lỗ đen. Bát Giới, Sa Tăng đồng thanh rống lớn:
--Thôi đại ca ta đã bị thằng nghiệt súc hãm hại mất rồi!
Cả hai lăn ra đất ôm mặt khóc thảm thiết. Tam Tạng cũng lụy nhỏ ròng ròng.
Nhắc lại, Tề Thiên bị hút vào trong lỗ đen trôi đi veo veo, chỉ nghe tiếng gió rít vang rợn, xung quanh tối đen, tươnng chừng như rớt xuống một cái giếng không có đáy. Một hồi rất lâu mới sa vào một vũng nước ấm mùi tanh tưởi nồng nặc. Tề Thiên chấm tay nếm thử thấy mặn mặn, nhận ra là máu người, đoán rằng có lẽ nhiều người đã bị Phật Ma hút vào hãm hại nơi đây và tan tành giếng máu. Hành Giả chợt nghe có tiếng róc rách và vũng nước ấm xao động. Trong đầu Ngộ Không vụt lóe lên lời dặn của Thích Ca: “Thoát thủ do huyết,” nghĩa nói theo máu mà thoát ra khỏi bàn tay.
Tề Thiên rùng mình thu người nhỏ lại rồi sờ soạng tìm một mạch máu chui vào trong mạch, nhịp máu đẩy Tề Thiên dần dần lên cao. Cho tới lúc thấy ửng sáng bên trên và nghe tiếng đạo sĩ la hét vang dậy: “Đại! Đại! Ha ha ha! Đại! Đại! Ha ha ha!,” Hành Giả biết mình đã lên tới đầu ngón tay của Phật Ma. Đạo sĩ đắc chí cất tiếng hỏi:
--Này hỡi con khỉ già! Mi chịu phép ta chưa?
Tề Thiên la vọng ra ngoài:
--Ta chịu rồi!
Phật Ma ngạo nghễ hỏi tiếp:
--Phép ta hơn cả phép Phật phải không?
--Phải phải! Phép của đạo sĩ hơn cả phép Phật.
Đạo sĩ hừng chí hét lớn:
--Đại! Đại! Tay ta còn lớn hơn cả tay Phật! Ha ha! Đại! Đại! Tay ta còn lớn hơn cả tay Phật! Ha ha! Đại! Đại!
Trong lúc Phật Ma còn đang đắc ý, Tôn Ngộ Không bèn thu thiết bảng nhỏ lại bằng cây kim chọc lủng một lỗ trên da rồi theo máu vọt nhảy ra đứng trên đầu ngón tay giữa của đạo sĩ, kể như đã vượt khỏi bàn tay Phật Ma, mà lão không hay. Trong cơn kiêu ngạo, Phật Ma cứ tiếp tục đưa cao bàn tay lên trời hét vang: “Đại! Đại!,” bàn tay lão cứ vọt lớn lên vùn vụt. Khi đạo sĩ giựt mình thức tỉnh muốn thâu nhỏ bàn tay thì đà quá muộn, không còn cách gì thâu cho kịp nữa. Năm ngón tay đạo sĩ vụt biến thành năm trái núi ngũ hành sa sầm xuống đầu lão, Phật Ma chỉ kịp thét một tiếng nhỏ: “Nguy tai!” rồi cả người lão bị ngũ hành sập xuống đè cứng dưới chân núi.
Chợt nhớ lời Thích Ca nhờ tiểu đồng căn dăn, Tề Thiên rút lá bùa trong ngực ra thổi. Hai câu Phật dạy biến mất để hiện ra bốn chữ đen nhánh: “Trấn Ngũ Hành Sơn.” Ngộ Không hiểu ý dán lá bùa lên chóp núi cao nhứt rồi dùng cân đẩu vân hạ mình đáp xuống chưn núi. Ngộ Không ngó thấy Phật Ma bị đè ở chân núi chỉ còn ló cái mặt nửa đen nửa trắng như mình khi trước, không khỏi phì cười. Tề Thiên cầm thiết bảng khỏ lên đầu Phật Ma mà hỏi:
--Đồ tà mị! Mi đã chịu phép của lão Tôn chưa?
Đạo sĩ lắc đầu nguầy nguậy:
--Mi là con khỉ già bất tài, chỉ giỏi mượn phép Phật mà thắng ta, có gì đâu mà mi phách lối?
Tề Thiên lại khỏ đầu Phật Ma:
--Vậy mi đã chịu phép Phật chưa?
Đạo sĩ nhắm mắt không thèm trả lời. Khi đó S aTăng đã cởi trói cho Tam Tạng đặt lên lưng ngựa dắt tới và Bát Giới cũng chạy lại lên tiếng:
--Thôi đại ca đừng đôi co với thằng mặt nám này làm này làm chi vô ích. Để tiểu đệ đái vào mặt nó cho nó biết tay!
Huyền Trang vội vàng lên tiếng cản ngăn:
--Bát Giới chớ nên hiếp người thất thế. Dù sao thì đạo ssĩ cũng luận có cái rất xác đáng, không phải hoàn toàn là tà mị hết đâu. Thôi để ta làm phước gỡ đạo bùa thả cho lão tháp tùng đi thỉnh kinh với thầy trò chúng ta, như ta đã giái cứu cho Ngộ Không khi trước.
Ba anh em Hành Giả nghe nói thất kinh, con ngựa Tiểu Long cũng cất gió hí vang, hất Tam Tạng té xuống đất lăn cù. Tam Tạng lồm cồm bò dậy rồi tiến lại định leo lên núi gỡ đạo bùa.
Tề Thiên níu áo thầy mà rằng:
--Thầy ôi! Thầy hãy nghĩ lại. Ba anh em chúng tôi đã bao phen vất vả, mấy lần vào sanh ra tử, trầy vi tróc vẩy mới trị được thằng nghiệt súc này. Bây giờ thầy mà thả nó ra, nó hãm hại thầy và rượt đánh tụi tôi rồi làm sao mà tiếp tục đi thỉnh kinh cho đặng? Thầy mà làm phước kiểu đó là hại anh em tôi mà cũng hại luôn cho thầy.
Tề Thiên nói lời thống thiết mà Huyền Trang nhứt quyết không chịu nghe. Hai bên trì níu vạt áo mà giằng co. Tam Tạng bèn niệm chú cẩn cccô, vòng sắt trên đầu Tề Thiên siết lại đau nhức chịu đời không thấu, tề Thiên ngã xuống đất lăn lộn ôm đầu rên rỉ. Bát Giới thương đại ca mình quá, bèn buông tiếng khóc ột ột và níu lấy cẳng thầy mình mà năn nỉ.
Trên trời bỗng xuất hiện một vùng hào quang sáng chói sa xuống nhẹ nhàng, rồi từ trên tòa sen Quan Âm Bồ Tát bước xuống. Mọi người sụp lạy. tề Thiên lên tiếng trước hết mọi người:
--Kính mong Bồ Tát thương tình can giùm thầy tôi đừng niệm chú cẩn cô nữa, không đầu tôi chắc phải nứt ra làm hai mà chết mất!
Quan Âm đưa mắt từ bi nhìn Tề Thiên rồi ngó sang Tam Tạng: --Thôi Huyền Trang đừng niệm chú cẩn cô nữa. Phần đạo sĩ Phật Ma này còn nặng nghiệp chướng, để ta dẫn dụ một đôi lời:
Tam Tạng chắp tay niệm “A Di Đà Phật” rồi lui ra phía sau đứng cúi đầu. Quan Âm ngó xuống Phật Ma, lên tiếng hỏi:
--Này đạo sĩ! Ta thấy nhà ngươi trí tuệ hơn người, vậy chắc nhà ngươi phải dư biết vì sao nhà ngươi đi thỉnh kinh tới đây ba mươi năm rồi mà không thể tiến lên được nữa?
Đạo sĩ nhíu mày một hồi lâu, đoạn trả lời:
--Ấy! Chính tại vì ta trí tuệ hơn người! (Rồi thở dài nói tiếp)... nhưng ta còn kẹt trái tim!
Bồ Tát mỉm cười:
--Nhà ngươi nói không đúng, mà cũng không phải không đúng. Vì lẽ nhà ngươi biết trái tim nhà ngươi nằm ở đâu không?
Đạo sĩ đáp không dụ dự:
--Nằm ở núi ngũ hành!
--Không! Nó không bị đè dưới núi ngũ hành, vì lẽ trái tim nhà ngươi nằm lộn trong óc nhà ngươi ở trên đầu. Nhà ngươi còn nặng nghiệp chướng kiêu căng trí tuệ.
Đạo sĩ lim dim ra chiều nghĩ ngơiị. Bồ Tát nói tiếp:
--Bây giờ nhà ngươi phải cố quán niệm. Chừng nào óc nhà ngươi lộn vào trong trái tim nhà ngươi và trở về lồng ngực, đúng chỗ của nó, khi đó sẽ có một vị từ bi có căn lành ghé qua gỡ lá bùa trấn ở đỉnh núi giải thoát cho nhà ngươi. Hay là do một duyên giác ngộ, tự nhà ngươi thành tựu được sự hiệp nhứt giữa từ bi và trí tuệ, thì chính nhà ngươi sẽ tự giải thoát lấy cho mình.
Nói xong, Bồ Tát quay sang Tam Tạng:
--Thôi, thầy trò Huyền Trang hãy sớm sủa lên đường tiếp tục đi thỉnh kinh. Còn ta cũng kiếu từ đi đây.
Quan Âm dứt lời bước lên tòa sen, hào quang chói lòa. Mọi người quỳ xuống sụp lạy cho đến khi Bồ Tát khuất bóng trong đám mây xa. Tề Thiên niệm chú triệu Sơn Thần và Thổ Thần đến dạy việc. Hai thần vội vã hiện tới trình diện, vái chào:
--Thưa Đại Thánh có điều chi sai bảo anh em chúng tôi?
Tề Thiên trỏ thiết bảng vào Thổ Thần:
--Nhà ngươi mỗi ngày gỡ ba cục đá núi cho đạo sĩ ma này ăn, và mỗi bận ngươi lại khỏ lên đầu đạo sĩ ba cái. Ngươi nhớ chưa?
--Xin phụng mạng.
Day qua Sơn Thần, Tề Thiên căn dặn:
--Nhà ngươi canh chừng, đừng để cho bọn tiểu yêu tới đây khuấy phá và gỡ lá bùa trên núi nghe chưa? Ngươi nhớ mỗi tối trước khi đi ngủ, ngươi lấy gậy khỏ lên đầu đạo sĩ ba cái và la lớn “Hồi tâm!” để cho trái tim lão ta mau rớt trở lại lồng ngực. Ngươi nhớ chưa?
--Thần xin phụng mạng.
Hai thần kiếu lui rồi, thầy trò Tam Tạng bèn lên đường tiếp tục cuộc hành trình. Lão Phật Ma đã chịu phép, Tề Thiên chỉ cần đẩy nhẹ một cái, hòn “trấn thạch” vụt lăn đùng đùng xuống vực thẳm. Tề Thiên đi trước mở đường, Sa Tăng dắt ngựa Tiểu Long cho Tam Tạng cỡi, Bát Giới đi sau cùng hộ tống.
Mặt trời đã lên cao, nắng ấm đẹp sáng, chim chóc hót vang. bát Giới cũng hừng chí cất tiếng hát theo eng éc...

Kiệt Tấn

No comments: